Ngoại hình điển trai và nam tính đã giúp nam diễn viên trẻ Duy Luân nhanh chóng chiếm được cảm tình của nhiều fan nữ, nhưng cũng mang đến cho chàng diễn viên trẻ một vài bất lợi. Anh khẳng định mình đang nỗ lực từng ngày để được công nhận là một diễn viên thực lực.
MỖI GIAI ĐOẠN GIÚP TÔI LỚN LÊN TỪNG NGÀY
Xin chào Duy Luân, bạn có thể cho độc giả biết bạn bắt đầu đam mê nghề diễn viên này từ khi nào?
Từ nhỏ, tôi đã rất thích đóng phim, thích công việc liên quan đến sáng tạo và thích thể hiện. Nhưng cả ba mẹ và anh chị đều cho đây là lựa chọn rất mạo hiểm, nghề nghiệp bấp bênh. Sau khi thi đại học, thấy tôi nhất quyết nên ba cho tôi vào TP.HCM để thăm bà con, nhân tiện đi thi luôn. Đó là vào năm 2013. Tôi mừng lắm. Vòng sơ tuyển đậu, nhưng vào thi chung tuyển tôi lại rớt. Ba tôi nói rằng “Thấy chưa, cho thi thử chứ có được gì đâu.”
Trong những ngày đi thi, tôi cũng có cơ hội gặp gỡ một số anh chị trong nghề. Họ khuyên tôi nên đi học một khóa diễn xuất. Năm 2014, lúc này tôi đã là sinh viên năm nhất khoa Quan hệ Quốc tế tại đại học Duy Tân ở Đà Nẵng, nên tôi phải thu xếp để đi học diễn xuất ở Sài Gòn. Để chứng minh mình quyết tâm thực sự, tôi hứa “Hãy cho con vào thi, nếu không đậu, con sẽ không bao giờ nghĩ tới nữa.” Tuy không có điều kiện nhưng ba mẹ vẫn ráng lo cho tôi. Ba còn đi theo tôi vào Sài Gòn, vì nghĩ tôi còn khờ, hiền lành và chưa “ra đời”. Lần này, tôi chuẩn bị kỹ nhưng vẫn rớt. Tôi đã nghĩ rằng “Thôi, chắc mình nên dừng, coi như chưa có duyên.” Về nhà, tôi còn bị la vì ba mẹ phải vay mượn cho tôi vào thi, xem như đi tốn tiền mà không được gì.
Bạn có tiếp tục thi lần thứ ba nữa không?
Câu trả lời là có. Tôi làm thêm để dành tiền đi thi vì ba mẹ nói nếu đi thi tiếp là không nhận cha mẹ con cái gì nữa, muốn làm gì thì làm, tự chịu trách nhiệm. Tôi suy nghĩ đắn đo lắm và tự hỏi mình có khả năng hay không vì thi hoài không đậu. Và có một sự kiện quan trọng xảy ra. Thông thường, trường Sân khấu Điện ảnh tổ chức thi vào tháng 7, thì tháng 6 năm 2015, tôi tình cờ được đóng MV “Loving you” của ca sĩ Đinh Hương. Như một cơ duyên, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Chị Đinh Hương đã giúp tôi nhận ra thế nào là đẹp, làm thế nào để duy trì ngọn lửa đam mê và làm thế nào để tiến dần vào con đường chinh phục showbiz. Sau khi MV ra mắt, tôi nhận được nhiều lời mời làm mẫu ảnh chụp lookbook, quay video clip nhỏ và được lên báo. Tôi lần đầu tiên hiểu được chút cảm giác người của công chúng.
Sau MV này, tôi nhận được một vai nhỏ trong bộ phim “Zippo, mù tạt và em” khi đoàn phim quay tại Đà Nẵng. Tuy đây chỉ là một vai rất nhỏ, nhưng tôi không nề hà. Tôi tự bảo bản thân “Không sao, mình chỉ là con số 0, mình cần bắt đầu mọi thứ.” Vì tôi biết mình cần trải nghiệm. Một khi có đủ trải nghiệm, mình mới có đủ sức để hiểu được mình có gì, mình thiếu gì và mình cần gì. Tôi không sợ cực, không sợ khó, mà chỉ biết cố gắng chăm chỉ.
Cũng trong năm 2015, tôi tham gia cuộc thi “Ngôi sao điện ảnh”. Tuy đây không phải là cuộc thi lớn, nhưng tôi tự thân một mình vào TP.HCM để thi, từ vòng sơ tuyển, đến bán kết, rồi chung kết và đoạt giải “Diễn viên trẻ triển vọng”. Tôi cảm thấy tự hào vì đi bằng chính đôi chân của mình. Giải thưởng chưa phải là điều gì quá lớn lao nhưng cho tôi những trải nghiệm và chứng minh cho ba mẹ thấy là tôi có khả năng. Sau giải thưởng đó, tôi quyết định vào Sài Gòn theo đuổi nghề diễn viên.
Chính thức vào Sài Gòn lập nghiệp, con đường trở thành diễn viên của bạn diễn ra như thế nào?
Sau khi tốt nghiệp đại học năm 2017, tôi chính thức vào Sài Gòn. Thời gian đầu, tôi cũng làm nghề người mẫu ảnh. Tính tôi thích chủ động tất cả mọi thứ, vì tôi biết mình đã bắt đầu trễ, nếu không tự tìm kiếm cơ hội, sẽ khó mà trụ vững trong nghề, dễ bị đào thải và sẽ thua người ta nhiều bậc. Cũng nhờ vậy, sau nhiều lần casting, tôi được nhận nam chính trong web drama “Ngôi trường kỳ quái”. Vai diễn của tôi cũng được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Năm 2018, tôi có thêm một vai thứ chính trong sitcom truyền hình “Ngốc ơi là ngốc” trên VTV9. Cũng trong năm này, tôi tham gia chương trình “Người ấy là ai” và là trở thành nhân vật được chọn. Còn trong năm 2019, vai diễn lớn nhất của tôi là nam chính trong bộ phim “Cậu chủ ma cà rồng”.
Xem ra con đường bạn đi cũng khá suôn sẻ!?
Tôi ít khi nói về những thử thách, khó khăn mà mình gặp phải. Dù sao, tôi vẫn là một người trẻ, so với những gì các anh chị đi trước phải trải qua để đạt được thành công như hiện tại, đoạn đường gập ghềnh tôi đi qua không có gì đáng để kể. Hơn nữa, tôi may mắn khi gặp được những cộng sự, những người bạn trong nghề tốt tính, hợp và hiểu ý nhau. Đối với những thử thách, khó khăn, tôi lúc nào cũng nhận được sự hỗ trợ và góp ý đáng trân quý từ họ. Cho nên nói tôi không có quá nhiều thử thách cũng đúng vì có những đồng đội tốt bên mình thì mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi không cô độc trên hành trình này!
Bạn cảm thấy như thế nào về con đường mình đang đi?
Tôi cảm thấy mình lớn lên từng ngày, tự tin và trưởng thành hơn rất nhiều. Thành quả thể hiện là những bộ phim và các mối quan hệ xung quanh. Với tôi, mọi thứ thực sự chưa bao giờ là dễ dàng. Tuy nhiên, tôi chấp nhận thực tế là cuộc sống luôn có những thăng trầm. Đôi lúc tôi cũng tự hỏi là vì sao mọi thứ với mình đều khó khăn, vì mình không phải là kẻ lười biếng. Tôi đã nghĩ theo hướng lạc quan là mình cũng có khả năng nên mới gặp thử thách như vậy. Nếu mình không đủ sức vượt qua điều đó, chắc chắn không có một Duy Luân như hôm nay. Mỗi giai đoạn đều có những điều cho mình lớn lên từng ngày.
Có giây phút nào Luân cảm thấy hối tiếc và muốn từ bỏ?
Tôi đam mê nghệ thuật từ nhỏ. Ngày còn học mẫu giáo, mỗi dịp trường tổ chức văn nghệ, tôi đã rất tích cực tham gia các hoạt động như hát, nhảy, diễn xuất... Khi tôi chọn nghề diễn viên, ba mẹ, anh chị, bạn bè đều nói rằng “Thằng này nó bị khùng rồi, nghĩ sao mà mày sẽ làm được cái này?” Nhưng tính tôi là càng nói không thể làm được, tôi càng cố gắng làm bằng được nhất có thể. Tôi là người thích chinh phục.
Khi vào Sài Gòn, cũng có lúc tôi thất vọng nhưng chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ từ bỏ. Mỗi lần muốn bỏ, tôi lại nghĩ mới có khó khăn như vậy đã từ bỏ, vậy đến một lúc nào đó công việc ở mức cao hơn nữa, khó khăn nhiều hơn nữa thì mình có đủ sức để chống chọi lại nó hay không? Tại sao lại từ bỏ trong khi mình đã đấu tranh rất nhiều để đến được với nghề hôm nay? Những câu hỏi đó luôn luôn hiện lên trong đầu, làm cho tôi càng ngày càng kiên trì hơn, mạnh mẽ hơn, và muốn chinh phục hơn, chứ không yếu đuối hay khóc lóc. Vì người ta chỉ quan tâm đến bạn một khi bạn thành công, còn không thành công, bạn có vấp ngã bao nhiêu nữa họ cũng không quan tâm. Nếu buồn, thất vọng, suy nghĩ tiêu cực, tôi cũng không giải quyết được gì. Thay vào đó, tôi đi tập thể thao để có năng lượng và sống tích cực hơn.
Bạn đã hài lòng với công việc hiện tại?
Nói thực sự hài lòng là chưa. Tuy nhiên, ở giai đoạn này của cuộc đời, điều này là chấp nhận được. Điều tôi cảm thấy tự hào là sau hơn hai năm tôi cũng có trong tay một số sản phẩm. Tuy đó chưa phải là điều gì lớn lao, nhưng đã đánh dấu hành trình và thể hiện khả năng của tôi.
NỖ LỰC ĐỂ ĐƯỢC CÔNG NHẬN LÀ DIỄN VIÊN THỰC LỰC
Người ta thường gọi Duy Luân là “hot boy chuẩn Hàn”, bạn xây dựng hình tượng là một diễn viên như thế nào?
Là một diễn viên không được đào tạo trong trường lớp, tôi muốn mình sẽ là một diễn viên vừa có ngoại hình, vừa có khả năng diễn xuất sâu sắc. Thực tế, có nhiều người nghĩ rằng những người có ngoại hình như tôi sẽ diễn hời hợt, chỉ vào cho đẹp phim chứ không biết diễn như thế nào. Chính vì vậy, tôi muốn làm thế nào để mọi người công nhận những người như tôi, những người diễn viên thần tượng, tuy không được đào tạo bài bản nhưng vẫn đang nỗ lực từng ngày để nhận được sự công nhận của khán giả.
Vậy bạn làm gì để thoát mác diễn viên thần tượng và được mọi người công nhận là một diễn viên thực lực?
Khi bộ phim “Ngôi trường kỳ quái” ra mắt, ngay cả gia đình tôi cũng nói rằng tôi diễn chỉ tạm được. Tôi biết mình không có cách nào khác ngoài việc tìm tòi, học hỏi mỗi ngày. Khi nhận một bộ phim, tôi luôn tìm hiểu về nhân vật tốt nhất có thể và có sự đầu tư về diễn xuất, để sự xuất hiện không nhạt nhòa. Diễn viên cần có sự quan sát và am hiểu cuộc sống. Tôi luyện tập bằng cách xem phim, quan sát xung quanh mình. Đi đâu, tôi cũng để ý quan sát những anh đánh giày, bạn nhân viên phục vụ, bác lái xeº Để một ngày nào đó, nếu mình phải vào vai diễn như vậy, ít nhất khán giả cũng tin mình. Tôi cũng rất lắng nghe lời góp ý những anh chị trong nghề. Ngoài ra, tôi thường cập nhật các phim của Hàn Quốc vì chúng gần gũi và cách diễn xuất của diễn viên Hàn rất hay, họ diễn không có gì to tát nhưng vô cùng chân thật.
Ngoại hình điển trai có bao giờ trở thành rào cản cho bạn trong công việc?
Điều này là có. Do ngoại hình của tôi khá giống như người Hàn Quốc nên những vai diễn có biến cố trong cuộc sống, hoặc những bộ phim bối cảnh xưa cũº thực sự không hợp với tôi. Đôi khi tôi cũng buồn, nhưng nghĩ lại, đó chính là ưu điểm của mình vì mình có màu riêng, có hình ảnh khác biệt. Vậy tại sao mà mình không biết khai thác điều đó? Tôi thấy miễn sao mình cứ cố gắng, ông trời sẽ không phụ lòng.
Bạn có bao giờ nghĩ đến việc can thiệp thẩm mỹ đôi mắt đậm chất Hàn của mình?
Cũng có người bảo tôi “Đi làm mắt đi!” Tuy nhiên, nhiều anh chị trong nghề nói “Không, em phải giữ lại vì đó là đặc điểm riêng để người ta nhận ra em. Phải có màu riêng mới tồn tại trong showbiz.” Chính vì vậy, tôi chưa bao giờ có ý định đó. Thậm chí, có nhiều anh chị còn bảo “Thằng bé này chỉ đóng vai sang sang thôi.” Nhưng tôi cũng không thấy buồn. Tôi vẫn tin trong tương lai sẽ có vai hợp với mình.
Khi phải đóng cảnh khóc, bạn thường hóa thân thế nào?
Cách của tôi là nghĩ đến ba mẹ, nhớ đến những vất vả, khó khăn ba mẹ phải trải qua rồi lấy đó để nuôi cảm xúc. Khi cần nước mắt, những hình ảnh đó luôn luôn trong đầu tôi. Một cách khác là trước khi diễn tôi sẽ nghe nhạc buồn cho đến khi cảm xúc đầy, tôi sẽ xin đạo diễn ra diễn.
Luân có một giọng nói khá hay, bạn có định lấn sân sang lĩnh vực khác, kịch nói chẳng hạn?
Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó, vì kịch đòi hỏi diễn xuất rất nhiều, mỗi diễn viên phải nắm tâm lý từ đầu đến cuối. Khi đứng trên sân khấu, bạn phải là linh hồn của vở kịch, phải làm thế nào để giữ được ngọn lửa. Vì thế, diễn viên kịch cần một nội lực rất lớn. Tôi cảm thấy mình chưa đủ lực nên không dám nhận. Chỉ cần lơ đãng một chút, không giữ tâm lý nhân vật, mình sẽ bị văng” ra ngoài liền. Như vậy chẳng khác nào mình không tôn trọng những khán giả bỏ tiền ra mua vé xem kịch, không tôn trọng nghề của mình. Tính của tôi là một khi cảm thấy không hoàn thành tốt, tôi sẽ không nhận làm.
Bạn có điều gì muốn chia sẻ với những bạn trẻ cũng muốn đi theo con đường nghệ thuật như bạn?
Tôi mong muốn được truyền cảm hứng cho những bạn trẻ không biết họ thích điều gì, nên làm điều gì. Tôi may mắn hơn những người bạn đồng trang lứa là tôi có đam mê, tôi biết tôi yêu cái gì, muốn theo đuổi cái gì. Một số người bạn của tôi làm mọi thứ khá máy móc: đi học, lấy bằng xong đi làm nhưng họ không hiểu vì sao phải làm điều đó, không biết họ đang cố gắng vì điều gì, không thích mà vẫn phải làm. Tôi vẫn thường nói với những người bạn, người em của tôi là không bao giờ là không thể, chỉ cần biết mình thích cái gì, hãy cố gắng và cố gắng đi, cứ làm cho đến hết sức thì thôi. Vì tuổi nào cũng vậy, mỗi chúng ta có một đồng hồ cơ học khác nhau. Có thể thời điểm này là của mình, nhưng biết đâu thời điểm khác là sẽ của bạn thì sao. Cho nên, đừng so sánh mình với bất kỳ ai khác, hãy làm những gì mà mình thật sự đam mê. Đừng làm nửa vời hay chỉ làm theo cảm xúc tức thời.
Một số bạn fan cũng hỏi rằng “Em thích làm diễn viên, vậy em có nên theo nghề không?” Tôi cũng chia sẻ thật đây là một công việc khắc nghiệt, nó không dễ dàng như bạn nghĩ, không chỉ là hào quang bước trên thảm đỏ đi dự eventº Nó khắc nghiệt đến mức đôi lúc bạn phải khóc với nó, bạn phải bỏ cái tôi của bạn đi, thì bạn mới tiếp tục được. Không chỉ vậy, có khi bạn còn phải đấu tranh với cả gia đình và xã hội, nên bạn phải suy nghĩ thật kỹ trước khi chọn con đường này.
Điều Duy Luân tự hào nhất cho đến thời điểm này là gì?
Nếu ông trời cho tôi thử thách mà vẫn bù lại cho tôi khi vượt qua chúng, giống như một trò chơi bạn sẽ được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ, thì phần thưởng của tôi là tôi vẫn đang được Tổ thương, được ăn cơm của Tổ nghề. Tôi cảm thấy rất là may mắn, rất cám ơn và vẫn luôn ngẩng cao đầu để nói với tất cả mọi người là đây là thành công của tôi, đó là tất cả những gì mà tôi đã bỏ công sức ra, chứ tôi không phải đánh đổi bất cứ điều gì. Tôi tự hào tự đi lên bằng chính năng lực của mình.
Xin cảm ơn những chia sẻ của Duy Luân!
Men&life
Bình Luận