Trở thành người chiến thắng Rap Việt, chàng thanh niên với vô số hình xăm trên cơ thể, Dế Choắt, đã trở thành cái tên được nhiều khán giả quan tâm. Men&life đã trò chuyện với Dế để khán giả có thêm cái nhìn về anh.
Lựa chọn ngoại hình hiện tại có bao giờ gây ra khó khăn cho anh?
Thực ra, tôi rất vui khi bây giờ tôi đã sở hữu nhiều hình xăm. Dế Choắt ở hiện tại mà không sở hữu hình xăm, đó lại là Dế Choắt ở một câu chuyện khác. Những hình xăm tôi có phù hợp với hoàn cảnh sống, hình dáng của Dế Choắt. Với một người nào đó, nếu kêu họ xăm hết người đi, chắc chắn là họ sẽ không đồng ý vì không phù hợp với bản thân họ. Còn với tôi, nếu ai đó nói với tôi: “Dế ơi, bỏ hết hình xăm đi.”, điều này lại không phù hợp với tôi. Đó cũng là một lựa chọn do khác khác hoàn cảnh, điều kiện sống.
Vậy tại sao anh nói mình tham gia Rap Việt để xóa bỏ tự ti về ngoại hình?
Tôi có một nỗi sợ vô hình rất lớn. Đó là tôi luôn nghĩ những người có nhiều hình xăm như tôi sẽ không được lên truyền hình, không được xuất hiện trước công chúng. Thành ra, điều đó làm cho tôi tự ti. Tuy nhiên, điều tôi cảm thấy vui nhất là tất cả mọi người đều hỏi tại sao tôi dám xăm mà lại không dám thử tham gia Rap Việt? Thế là lúc đó tôi bắt đầu khơi dậy tinh thần, ý chí và quyết tâm đi casting. Khi được lọt vòng vòng ghi hình, tôi nhận ra rằng mọi người đang mở lối cho một môn nghệ thuật và không quá khắt khe về hình xăm. Nhân cách, đạo đức, trí tuệ mới là tiêu chuẩn đánh giá con người mình, chứ hình xăm không nói lên được điều gì. Đó là lý do vì sao tôi tham gia Rap Việt.
Bạn và huấn luyện viên của mình, Wowy, có mối quan hệ khá thân thiết. Bạn gọi tên mối quan hệ này là gì?
Đó là anh em. Với tôi, anh em là từ gắn kết nhất. Anh Wowy luôn ủng hộ tôi trong âm nhạc. Anh đã nâng đỡ tôi bằng chính ngôn ngữ của Wowy, để cho mọi người hiểu rõ hơn về một cậu bé đường phố. Đó là điều có ý nghĩa nhất. Bởi vì tìm người hợp tác với mình rất là dễ, nhưng mà tìm người nâng đỡ mình mới thật sự là khó.
Gia đình anh cảm thấy như thế nào về thành công này?
Trước khi tôi đến với cuộc thi, mọi người trong gia đình tôi vẫn mưu sinh. Sau khi tôi đoạt giải, mọi người thường thắc mắc là liệu ba mẹ tôi còn mưu sinh hay không. Tôi xin trả lời là có. Vì sao? Vì điều cơ bản nhất trong mỗi con người chúng ta là lao động. Ba mẹ tôi vẫn làm công việc của mình. Ba mẹ thấy tôi lao động chắc chắn họ rất vui, và tôi khi thấy ba mẹ đang lao động, tôi cũng rất vui. Đó là lý do ba mẹ tôi rất hiểu, họ không quan trọng tôi là quán quân thì đối xử với gia đình như thế nào. Từ xa, tôi biết ba mẹ vẫn theo dõi mình và tôi vẫn đang nỗ lực làm việc để tạo ra giá trị cho bản thân.
Là quán quân Rap Việt, bạn có lo sợ tên tuổi của mình sẽ nhạt dần và bị quên lãng sau khi cuộc thi kết thúc?
Tôi nghĩ là không. Cơ hội là do mình chứ không phải do người khác đưa cho mình. Vì cố gắng, mình mới tìm thấy cơ hội. Và mình đã tận dụng nó như thế nào để từ đó giúp bản thân phát triển hơn. Không có ai đủ thời gian để luôn đồng hành cùng mình và chỉ có bản thân mình biết tiếp theo nên đi theo cái gì, làm cái gì.
Nhân cách, đạo đức, trí tuệ mới là tiêu chuẩn đánh giá con người mình, chứ hình xăm không nói lên được điều gì.
Nếu không có Rap Việt, bạn sẽ là ai?
Tôi vẫn là Dế Choắt, vẫn viết rap, làm nghề xăm, tiếp tục làm việc để lo cho gia đình. Quán quân không trả lời được cho tôi rằng tôi không cần phải lo cho gia đình, không cần lo cho sự nghiệp. Danh hiệu đó cũng chỉ là một hình ảnh mọi người nhìn thấy tôi. Quan trọng là tôi quyết định mình đi tiếp như thế nào.
Nhiều bài hát ở Rap Việt của anh lấy cảm hứng từ văn học Việt Nam. Cậu học trò Dế Choắt đã học môn Văn như thế nào?
Tôi rất thích Văn nhưng cũng rất cá biệt. Lúc đó, tôi viết Văn rất tốt nhưng quậy lắm, không chịu làm bài. Cô giáo đâu có nghĩ là tôi đã cố gắng để viết cho hay đâu, cô chỉ nghĩ tôi lấy bài làm sẵn để nộp. Chính điều đó trở thành cảm hứng cho tôi. Khi cô giáo không tin, tôi tự nói trong lòng là hãy cố gắng viết cái gì thật hay. Bây giờ chính là lúc tôi đã làm được những đều mà ngày xưa cô giáo không tin và cho cô thấy rằng tôi đã không hề bỏ ngoài tai những gì cô giáo nói.
Anh phát hiện ra mình thích chơi đùa với ngôn ngữ từ khi nào?
Thực ra nó là dòng chảy trong tôi. Ngày xưa, đầu óc của tôi rất phong phú. Tôi đọc truyện nhiều, tôi thích sự tưởng tượng và hay tả lại những câu chuyện đó theo ý mình. Tả một ý chưa đẹp, phải nhiều ý mới đẹp. Thí dụ như, thay vì viết là “Tôi rất cá tính.”, tôi sẽ viết “Tôi rất là nổi loạn trong phong cách, tôi thích được làm những điều tôi muốn, tôi muốn trải nghiệm cuộc sống để là chính mình.” Chỉ là một chữ “cá tính” nhưng diễn giải nhiều ý giúp mọi người dễ hình dung.
Anh rèn luyện khả năng viết nhạc của mình ra sao?
Cách của tôi là thả văn, thả cảm xúc vào người và tận dụng cách của rap để tả được cảm xúc đó, khi đó văn sẽ trở thành nội tâm. Thêm âm nhạc vào, nó sẽ tạo cảm xúc cực mạnh, từ đó tạo ra những bài hát. Tôi thường đọc sách, nghiên cứu màu sắc âm nhạc của thế giới, xem họ đang phát triển theo xu hướng nào. Có như vậy, mình mới biết là cần phải làm cách nào mới phát triển được. Nếu mình làm đúng theo cách đó, rap Việt Nam sẽ rất phát triển vì mình học hỏi bạn bè quốc tế nhưng vẫn mang chất của Việt Nam.
Trong tình yêu, anh có phải là tuýp người lãng mạn? Điều lãng mạn nhất mà anh từng làm cho người yêu là gì?
Tôi rất lãng mạn nhưng sự lãng mạn hay bị thái quá. Tôi thường lo lắng quá, suy nghĩ quá, cái gì cũng quá... thành ra phức tạp trong cách suy nghĩ và tạo sự lo xa không cần thiết. Rốt cục, mình cứ mãi tính đường xa mà lại quên quan tâm đến cái gần nhất. Đó là bài học lớn nhất của tôi. Đôi khi, chỉ cần một cái vén tóc, một cái hôn thôi là đủ. Còn điều lãng mạn nhất từng làm? Tôi nghĩ là hình xăm. Trước đây, tôi chưa bao giờ xăm tên ai hết. Tôi đã xăm tên cô ấy và ngày hai đứa gặp nhau, cùng đường thẳng thể hiện đoạn kết tốt đẹp để cô ấy hiểu tâm tư của tôi.
Anh thích chia sẻ hay thích lắng nghe?
Tôi vừa thích chia sẻ mà vừa thích lắng nghe. Lắng nghe trong trường hợp những điều tôi chưa biết hoặc biết rồi mà có những điểm tôi chưa hiểu. Tôi sẽ lắng nghe xem ở một câu chuyện đó, người khác sẽ giải quyết nó ra sao. Khi mà có được nhiều cách giải quyết, tức là mình có vốn sống và kinh nghiệm sống nhiều hơn. Tôi cũng thích chia sẻ vì khi mình nghe nhiều mà giữ lại thì chỉ chất chứa muộn phiền trong lòng. Nhưng nếu chia sẻ, các em nhỏ vừa được học hỏi mà mình cũng có cách truyền tải để trưởng thành hơn.
Đà Lạt có vị trí nào trong trái tim anh?
Đà Lạt giống như là nơi tôi rửa tội. Trước đây, tôi sống xô bồ, chụp giựt, hấp tấp… Lên Đà Lạt, tôi bỏ hết, sống chậm lại. Lên Đà Lạt, tôi suy nghĩ nhiều, hành động ít, và tạo nên hành động có ý nghĩa… Đà Lạt làm tôi chậm lại, quyết định được những điều gì có giá trị cho mình.
Cảm ơn Dế Choắt và chúc bạn sẽ thành công trên con đường sắp tới!
Thực hiện: Cao Nguyên
Men&life
Bình Luận