"Bardo là khoảng giữa – không phải để lạc lối, mà để ta nhìn rõ mình.” Noirfoto hân hạnh giới thiệu triển lãm nhiếp ảnh “Bardo – Trung giới” của nhiếp ảnhgia Hoàng Lê Giang, bao gồm 30 tác phẩm phong cảnh, thiên nhiên với phong cách trừu tượng, trưng bày tại Lotus Gallery, Lô 12-13 Đường N1, Khu TM Nam, KCX Tân Thuận, Phường Tân Thuận, Thành phố Hồ Chí Minh, từ ngày 18/08 đến hết ngày 31/08/2025.
Triển lãm cá nhân này là giải thưởng mà Noirfoto trao cho Hoàng Lê Giang, tác giả đạt giải Đặc biệt của cuộc thi Noirfotocontest2024. Năm 2024 là năm đầu tiên dự án Noirfotocontest hoàn thiện toàn bộ, với cơ chế giải thưởng là các triển lãm cá nhân, triển lãm nhóm, nhằm phát hiện và hỗ trợ các tài năng nghệ thuật trong lĩnh vực nhiếp ảnh.
Triển lãm “Bardo” rất đặc biệt khi là triển lãm của rất nhiều “lần đầu tiên”. Đây là giải đặc biệt đầu tiên của Noirfotocontest, là triển lãm đầu tiên của Hoàng Lê Giang và cũng là triển lãm nhiếp ảnh solo đầu tiên tại Lotus Gallery.
“Bardo”, trong triết lý Phật giáo Tây Tạng, là trạng thái trung gian giữa cái chết và sự tái sinh - nơi linh hồn nhận ra bản chất của chính mình. Trong triển lãm này, Hoàng Lê Giang mở rộng khái niệm ấy ra thiên nhiên: những nơi đang biến đổi, tan chảy, không bao giờ lặp lại.
Là bờ hồ nơi nước gặp đất, những hồ nước muối chuyển sắc xanh biếc sang đỏ rỉ, bốc hơi qua thời gian thành tinh thể muối.
Là ranh giới từ thung lũng lên đỉnh núi đá trọc từ băng vĩnh cửu tan dần thành suối.
Là khoảnh khắc giao mùa khi thiên nhiên hé lộ sự vô thường bằng âm thanh, màu sắc, và hơi thở dịu dàng.
Mỗi bức ảnh không chỉ ghi lại một cảnh vật, mà còn là một nhịp thở của khoảnh khắc vừa rõ ràng, vừa mong manh, không thể chụp lại lần hai.
Không chạy theo số lượng, dù đi rất nhiều, Hoàng Lê Giang chọn cách chụp ít, nghĩ nhiều, và chỉ bấm máy khi thực sự cảm thấy cần thiết. Các chuyến đi thường kéo dài hai tuần, và anh chỉ chụp quanh 2.000 tấm vì với mỗi tấm ảnh, anh luôn tự hỏi: “Mình131 Dương Văn An, Bình Trưng, TP. HCM
Sẽ làm gì với nó trong 20 năm tới?
Giang không ngần ngại xóa ảnh ngay trong đêm nếu thấy không cần giữ. Mỗi bức ảnh là một phần ký ức, và anh luôn muốn quản lý ký ức của mình bằng sự tỉnh táo, không tiếc nuối. Trước khi chụp, Giang thường dừng lại, quan sát, và chiêm nghiệm. “Người địa phương có thể chụp cảnh đẹp ấy mỗi ngày, nếu mình chỉ lặp lại họ, thì mình đang đứng ở đâu trong bức ảnh?” - Giang tự hỏi. Điều anh tìm là cái riêng, là cảm xúc không ai có thể bắt chước. Không chỉ dừng lại ở những bộ ảnh đẹp, anh muốn mình có thể chụp những bộ ảnh có tư duy và khiến người xem phải suy nghĩ.
Tác giả Hoàng Lê Giang
Từ những ngày đầu với máy ảnh compact, đến flycam, điện thoại, hay máy medium format, Giang chưa bao giờ xem thiết bị là giới hạn. Anh dùng bất cứ công cụ nào miễn là nó giúp anh kể được câu chuyện. Dù flycam từng bị coi là “công cụ ghi ghép hơn là sáng tác”, anh chọn đối đầu với định kiến ấy để chứng minh rằng cảm xúc không đến từ ống kính, mà đến từ con mắt và trái tim người cầm máy.
“Bardo” không chỉ là tên gọi của một triển lãm. Đó là kết tinh của một hành trình dài, nơi một người nghệ sĩ lặng lẽ đi qua những trạng thái trung gian của đời sống để đến lúc có thể đứng thẳng, và nói: “Đây là thế giới của tôi, mong bạn sẽ cảm nhận được.”
Từ những bức ảnh mang hơi thở của thiên nhiên, đến cách Giang chiêm nghiệm và lựa chọn khung hình, “Bardo” là lời thì thầm chân thành của một nhiếp ảnh gia về sự sống, sự biến chuyển, và sự dấn thân. Noirfoto tự hào đồng hành cùng nghệ sĩ trên cột mốc đầu tiên này, một dấu mốc khởi đầu cho những hành trình sâu hơn nữa trong nghệ thuật và chính mình.
Nhận xét về “Bardo” bởi đại diện Lotus Gallery
“Ta cảm nhận được vẻ hùng vĩ và nhịp điệu kỳ diệu của thiên nhiên qua ống kính của Giang. Những bức ảnh của anh không chỉ là hình ảnh, mà là sự hòa quyện giữa cái thấy và cái cảm. Trong khuôn hình của Giang, thiên nhiên hiện ra như một bức tranh trừu tượng, được dệt nên từ những mảng màu tự nhiên: sắc xanh trầm mặc của cây cối, trắng xóa tinh khiết của tuyết, những đường nét gồ ghề của núi rừng. Tất cả là những điều hiện hữu, ta có thể chạm tay vào, bước chân lên, nhưng cảm giác mà chúng gợi lên — sự vĩ đại, mênh mông, lặng câm — lại là thứ không dễ dàng lột tả.
Bởi thiên nhiên, suy cho cùng, là một cõi bao la và khó hiểu. Nó không chỉ là hình thể, mà là một bản chất trừu tượng — nơi con người có thể lắng nghe nhưng không thể lý giải trọn vẹn. Và Giang, bằng cách nhìn và cảm quan của mình, đã có một cuộc thử nghiệm để chạm đến cái cõi bao la ấy.”
Men&life
Bình Luận