Sinh năm 1994 tại Nga, lớn lên đi du học Mỹ và từng làm việc trên Phố Wall với tấm bằng tài chính từ Đại học Penn State danh tiếng, Á hậu Trịnh Thị Hồng Đăng giờ đây được biết đến nhiều hơn với vai trò một Chuyên gia sức khỏe tinh thần và Trí tuệ cảm xúc, người đi qua biến cố, vượt khỏi những chuẩn mực hào nhoáng để trở về với chính mình.
Không chỉ dừng lại ở danh xưng Á hậu 2 Miss Universe Vietnam 2023, Hồng Đăng còn được biết đến như một nhân vật truyền cảm hứng bằng sự chân thực, chiều sâu và hành trình chữa lành từ chính những vết thương tưởng như không thể gọi tên.
Trong buổi trò chuyện, cô không nói nhiều về hào quang sắc đẹp, mà kể về những năm tháng trầm cảm từ tuổi thơ, khối u ở tuổi 25, và những cuộc “tái sinh” qua từng lớp học tâm lý, triết học, nghệ thuật và những bài viết cá nhân khiến nhiều người tìm thấy mình trong đó. Cô không định danh mình là “người chữa lành”, mà chỉ là người đã từng đau và biết cách nâng niu vết đau đó, rồi giúp người khác cũng làm được điều tương tự.
Người ta nói “nghề chọn người”, tôi nghĩ câu này đúng. Sinh ra và lớn lên ở Nga, nhưng sự nghiệp của tôi bắt đầu với tấm bằng Quản lý Rủi ro tại Penn State (Mỹ) và công việc đầu tiên trong ngành quản lý tài sản tại Phố Wall tại New York vào năm 2016. Duyên ở chỗ, đa số những khách hàng mà tôi đảm nhiệm lúc đó lại là những phụ nữ xây dựng lại danh mục đầu tư hậu ly hôn. Ngoài việc phân tích kế hoạch tài chính cho họ, tôi còn phải kết nối với những chuyên gia để giúp họ “ổn” hơn. Đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu tiếp xúc với nghề coaching, những “huấn luyện viên cuộc đời”, những người nâng niu cảm xúc, những nhà tư vấn tâm lý. Không gì dạy bạn về sự hỗn loạn cảm xúc tốt hơn việc cùng lúc xử lý về tài sản, thói quen chi tiêu… và cả trái tim tan vỡ.
Một thời gian sau, tôi rời khỏi ngành tài chính, khởi nghiệp tại Nga, kết lại mối duyên đã se từ trước với ngành đào tạo cảm xúc, và sau đó quay trở lại Việt Nam. Năm 2023, tôi trở thành Á Hậu Miss Universe Vietnam, và bắt đầu sử dụng nền tảng mới này để thúc đẩy kiến thức về sức khỏe tinh thần và trí tuệ cảm xúc trong cộng đồng.
Hành trình sức khỏe tinh thần của tôi bắt đầu không vì “bắt trend” chữa lành, mà từ trải nghiệm cá nhân. Từ 7 đến 12 tuổi, tôi sống trong trạng thái trầm cảm, mất ngủ. Tôi không thể nói chuyện, việc phải thường xuyên sống trong sợ hãi và lo âu trong khoảng thời gian dài đã khiến những lời muốn thốt ra của tôi như nghẹn lại.
Những biến cố như bị xâm hại lúc nhỏ, rồi bạo lực học đường, phân biệt chủng tộc mà tôi gặp phải trong thời gian sinh sống và lớn lên ở nước ngoài đã ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, nhưng những yếu tố đó cũng là động lực thúc đẩy tôi đi tìm những câu trả lời từ rất sớm. Thời gian đó, tôi đọc và viết rất nhiều để giải tỏa: từ tâm lý học, nhân chủng học, triết học, lịch sử, tâm linh... Tôi muốn hiểu, rốt cuộc một người như tôi, liệu một ngày nào đó có thể cảm thấy hạnh phúc không.
Đọc nhiều đã giúp tôi trở thành học sinh xuất sắc. 17 tuổi, tôi đi du học một mình. Theo thời gian và nỗ lực, tôi đã trở thành một người hoà đồng, hoạt ngôn; nhưng ở bên trong, những cảm xúc và tổn thương, những nhức nhối trong lòng vẫn chưa thể chia sẻ. Tôi bắt đầu có hai trạng thái sống: ngoài mặt tôi là “con nhà người ta”, bên trong tôi như con cua bò ngược dốc - mặc cảm, mệt mỏi, mỗi sáng đều vật lộn mới có thể ra khỏi giường và “làm tốt vai trò”. Tôi cố gắng, vì những thành tựu bên ngoài là lý do duy nhất khiến tôi cảm thấy mình có giá trị, đáng được sống.
Năm 25 tuổi, tôi tình cờ phát hiện mình có một khối u vú. Lúc đó, vũ trụ như nói với tôi: “Định đợi đến khi nào mới sống cuộc đời của mình?”
Bước ngoặt về sức khỏe khiến ước muốn sống một cách đúng nghĩa trong tôi được đánh thức. Tôi dừng lại guồng quay công việc và bắt đầu đối diện với bên trong. Đó là những cảm xúc bị bỏ quên, những lời chưa dám nói, những ước mơ chưa từng được ươm mầm. Thời gian hồi phục sức khoẻ thể chất cũng là lúc tôi bắt đầu nuôi dưỡng tinh thần một cách nghiêm túc: học thêm từ các nhà trị liệu, nhà khoa học, cả pháp sư nữa. Tôi làm những việc đó để hiểu bản thân, để có công cụ đối mặt với cảm xúc dồn nén bấy lâu nay, để dám nói thật, đặt ranh giới và tạo ra cuộc sống không phải để vừa lòng ai, mà để sống đúng với trái tim mình.
Ngày xưa, tôi không biết gọi tên nỗi đau, cũng chưa từng cảm thấy đủ an toàn để chia sẻ. Vậy là tôi làm bạn với nghệ thuật: vẽ, múa, viết thơ… những thứ lấp lửng, mơ hồ nhưng đủ để tôi thở khi bên trong cảm thấy nghẹn ngào.
Những năm tháng im lặng, vừa như trốn chạy, vừa như tìm đường sống, lại vô tình rèn luyện trong tôi hai khả năng, cũng trở thành thế mạnh trong công việc hiện tại. Một là, khả năng nhìn thấy điều người khác không nói. Tôi cảm được nỗi buồn giấu sau nụ cười, cảm được khoảng trống giữa những lời "tôi ổn" quen miệng. Hai là, tôi biết xâu chuỗi những gì tưởng rời rạc, nhận ra sự trùng lặp và xây dựng ra những giải pháp mang tính hệ thống.
Thời điểm tôi bắt đầu thành thật với bản thân, kể lại hành trình tìm những câu trả lời trên blog, những tin nhắn ập đến: “Câu chuyện này… giống mình quá!” Lúc đó tôi hiểu: kể chuyện không chỉ là nghệ thuật, đây là giải pháp để phá vỡ sự xấu hổ và để tìm lại sự kết nối, với mình và với người.
Từ đó, tôi giúp mọi người thay đổi cuộc sống bằng cách viết và kể câu chuyện của đời mình.
Hãy bắt đầu bằng sự thật. Tôi biết là điều này rất khó, nhưng nó đáng giá lắm. Hãy viết ra, nói ra, nhắn tin cho một người bạn, tìm một ốc đảo an toàn nơi mình có thể “là mình”.
Tôi thấy chấn thương giống như muối. Nếu bạn là một ly nước nhỏ – thì mặn chát. Nhưng nếu bạn trở thành một hồ nước rộng lớn – thì muối ấy chẳng là gì. Hãy mở rộng chính mình. Trở nên bao dung với cả những phần đau nhất, kiến tạo thêm những khoảnh khắc hạnh phúc, ý nghĩa, khiến nỗi đau cũ dần trở nên mờ nhạt.
Tôi nghĩ nhiều phụ nữ Việt sống trong cảm giác như đang “đi giữa một làn ranh rất mỏng”, nơi không được phép sai, nhưng cũng không được vượt quá chuẩn mực. Có những kỳ vọng nghe qua tưởng vô lý, nhưng lại rất thật: Không đủ giỏi thì bị coi thường, nhưng quá giỏi thì lại bị dọa… ế. Khi tổn thương mà im lặng thì bị hỏi: sao không nói ra để người khác giúp. Nhưng nếu nói ra – nhất là về những điều vẫn bị xem là “nhạy cảm” – thì lại dễ bị phán xét, nghi ngờ, và tổn thương thêm lần nữa.
Trong 5 năm qua làm việc với các cặp đôi, tôi thấy điều này ảnh hưởng rất rõ đến chất lượng mối quan hệ. Phụ nữ thường được dạy phải nghiêm khắc với bản thân, luôn phải chuẩn, phải đúng. Và vì áp lực đó, họ vô thức cũng trở nên nghiêm khắc hơn với người mình yêu. Và rồi, khoảng cách dần xuất hiện: Người đàn ông cảm thấy mình không được trân trọng, người phụ nữ cảm thấy mình không được thấu hiểu. Cái chúng ta thực sự cần là một không gian an toàn để thật sự lắng nghe nhau. Và đôi khi, chỉ cần giúp phụ nữ bớt gánh nặng “phải chuẩn”, là đã giúp một mối quan hệ “thở ra được”, và nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi.
Điều mà tôi thường nghe thấy nhất đó là “không biết mặt này của Đăng”. Những người biết tôi qua chuyên môn sẽ thấy khía cạnh nghiêm túc của tôi, những người bạn sẽ nhớ tôi như là một người hay đùa, còn những người đọc thông tin về tôi qua các bài báo sẽ thấy hình ảnh tôi là “người vượt qua biến cố”.
Tôi vừa mê nghệ thuật, vừa yêu khoa học; vừa thích chuyện phiếm, vừa nghiện chiều sâu. Tôi nghĩ mình có tâm hồn nhạy cảm, thích nghiền ngẫm nội tâm, học về tâm linh, nhưng lại cũng thích những môn thể thao mạo hiểm như nhảy dù. Tôi thích sự bay bổng vĩ mô, nhưng cũng thích chỉ số KPI và kết quả đo đếm được.
Tôi không tự gắn mác “chuyên gia sức khỏe tinh thần” hay “người đẹp nói đạo lý”. Tôi là người khám phá, sáng tạo, xây hệ thống, và vẫn đang học mỗi ngày. Từ trước đến nay, tôi luôn đi giữa những điều đối lập. Điều này khiến cuộc sống thú vị hơn, nhưng cũng khiến sự tập trung đôi khi bị phân tán.
Ngoài việc tiếp tục học hỏi, trải nghiệm với những sở thích của mình, điều tôi mong muốn trong thời gian tới sẽ là đưa các dự án của mình “đến nơi đến chốn”, “ra ngô ra khoai”. Tôi muốn đưa ra những giải pháp hệ thống, có ích cho nhiều người hơn. Tôi muốn giúp những ai đang chật vật về mặt tinh thần có thể thoát khỏi vòng luẩn quẩn của cảm xúc.
Điều quan trọng nhất mà tôi luôn tự nhắc nhở bản thân đó là thành tựu, ánh đèn sân khấu, hay mạng xã hội, sẽ luôn chỉ có thể soi sáng một phần của chúng ta mà thôi, cho dù phần đó có lộng lẫy, thú vị đến đâu, chúng ta không nên nghĩ nó là tất thảy con người mình.
Hãy tiếp tục khám phá, tiếp tục thử nghiệm, tiếp tục chia sẻ và chấp nhận việc ta sẽ không được thấu hiểu ngay lập tức, bởi những phiên bản mới sẽ tiếp tục tạo bất ngờ cho những người xung quanh.
Xin cảm ơn những chia sẻ của chị!
Men&life
Bình Luận