MENANDLIFE
MENANDLIFE

Chuyến đi cuối năm

Tôi đã đúng khi chọn chuyến đi cuối cùng của năm tới một nơi thật đẹp Cold Lake.

Ai gàn cũng không được, tôi quyết định xách vali ra bến xe bus vào tối 26 Tết, tới một nơi lạnh hơn, hoang vu hơn, tẻ nhạt hơn nhưng lại là nơi tôi chưa từng tới. Tới từng này tuổi, tôi vẫn muốn ra đường hơn là ngồi nhà, nằm trong chăn ấm và đọc sách. Bình thường thì mẹ tôi bảo: "Mày đúng là có máu đi, không bao giờ chịu ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng thích đi." Nhiều lúc cụ thương hai thằng cháu nội, bị bố chúng bỏ bê, cho ở nhà tự chơi với nhau, mắng tôi: "Dương ơi, già rồi mà cứ như ngựa vía thế là sao!?" Những lúc thế, tôi chỉ cười: "Số con thế rồi thì biết sao mẹ!?"

Ngoài trời lạnh âm 6 độ. Tuyết vẫn rơi đều. Bên này không có tết mà chỉ có tuyết. Tuyết phủ trắng khắp nơi. Tuyết đậu trên những cành cây trụi lá, biến chúng thành cây tuyết trắng sau mỗi đêm, thậm chí cả ban ngày vì tuyết rơi suốt. Đời mà, cái thì thiếu thì thích nhưng thừa thì ghét. Việt Nam thích tuyết chứ bên này dân tình ngán tuyết lắm. Nhất là những người già. Họ vẫn phải lom khom cào tuyết vào mỗi sáng trước cửa gara để xe ra. Thế nên, thỉnh thoảng tôi vẫn thấy biển: "Bạn có muốn trở thành thiên thần tuyết không?" Biển vẽ chụp cảnh một cô gái cào tuyết cho nhà hàng xóm với đôi cánh thiên thần được vẽ thêm sau lưng. Nhiều khi, tôi cũng muốn trở thành thiên thần tuyết cho nhà hàng xóm, nhưng cứ nhìn thấy tôi, ông hàng xóm lại lườm lườm như kiểu sợ tôi có ý đồ đen tối với con gái độc nhất của ông vậy. Hì... làm việc tốt đâu dễ nhỉ!?

Trên đường ra bến xe bus ở downtown, tuyết vẫn nhịp nhàng rơi theo xe tôi. Xe 7.45 pm mới chạy, nhưng tôi phải ra sớm một tiếng vì tội không đọc kỹ. Nếu khi đặt vé, tôi chọn PRINT thay vì WILL CALL thì bây giờ không phải chờ cả tiếng ở ngoài ga lạnh lẽo thế này. Chắc chỉ đất nước Canada này mới có dịch vụ khám hành lý trước khi nên xe bus quá. Hai nhân viên an ninh chịu khó sờ nắn, rồi móc hết đồ trong túi của khách, rồi để vào một cách lộn xộn. Có thể ai đó thấy khó chịu cho việc này nhưng tôi lại thích. Vì tôi cần an toàn, rất không muốn bị đẩy vào tình huống nguy hiểm nào mà bộ phận an ninh có thể kiểm soát nhưng do ẩu gây ra. Hahaha... làm sao cũng được, chờ thêm chút chả sao, miễn là an toàn.

Cầm xấp vé của tôi, nhân viên soát vé ngạc nhiên, nói: 
- "Anh có biết là sẽ chờ xe gần 7 tiếng ở Edmonton chứ!?" Giọng đầy vẻ ngạc nhiên xen lẫn quan tâm.
- "Ồ, em biết chứ. Có khi em phải transit cả 12 tiếng mà. Không sao đâu." Tôi trấn an lại anh ta.
- "Đi vui vẻ nhé." Ông xé vé, đưa lại cho tôi xấp còn lại và lắc đầu.

Tôi cầm vé đi thẳng ra xe bus, trong khi vẫn nghe thấy ông nói gì đó với anh bạn đồng nghiệp nhưng không rõ lắm mặc dù họ đang nói về trường hợp của tôi. Xe bus của Greyhound không có số ghế nên tôi vẫn thường đến sớm để lựa chọn chỗ ưa thích. Từ đây xuống Edmonton mất 04 tiếng. Đủ thời gian cho tôi chợp mắt chút thay vì vào mạng đến quên ngủ. Xe Greyhound bao giờ cũng trang bị hai mạng wifi, và dường như chúng luôn hại tôi. Nhất là trong lúc này đang đúng giờ lên sóng của các bạn tôi ở Việt Nam. Hahaha...

Xe bus bên Canada chạy chuẩn đến từng phút. Khởi hành và đến bến đúng từng phút luôn. Tôi cực thích sự văn minh về giờ giấc này. Đúng 7.45pm xe chuyển bánh mang theo cả niềm háo hức của tôi về một vùng đất mới. Xe bus tắt điện để lại cả khoảng không tối om cho mọi người nghỉ ngơi. Tôi cũng định chợp mắt thì có ai đó gõ tay vào vai tôi. Tôi quay lại, thấy một cậu đưa cho tôi cái Ipad của cậu ấy. Tôi nhận ra cậu ta là người chụp hình giúp tôi, đứng ngay sau tôi lúc kiểm tra hành lý và xếp hàng soát vé lên xe. Tôi nhìn vào màn hình Ipad một cách tò mò:
- "Anh có biết tiếng Anh không!?" Tôi gật đầu đưa trả lại Ipad. Tưởng cậu sẽ nói gì đó, nhưng như thể không muốn phá sự yên tĩnh của người khác, cậu lại cắm cúi gõ một tràng dài. Lúc nhận lại, tôi thấy:
- "Lúc anh đi, em nghe thấy hai ông nói chuyện với nhau rằng không biết trong lúc chờ 07 tiếng transit đó, anh sẽ đi đâu? Nhất là lúc nửa đêm thế này? Không biết anh có chỗ nào nghỉ ngơi hay đã đặt khách sạn chưa?"

Tôi định gõ lại trả lời thì nhận ra Ipad của cậu gắn với bàn phím dời, gập đằng sau khiến tôi lúng túng. Tôi đành lấy điện thoại ra nhắn lại cậu ấy. Và chúng tôi cứ nói chuyện bằng tin nhắn trên điện thoại của tôi:
- "Anh có thể đợi trong ga không? Thực sự là anh chưa biết đi đâu trong đêm như vậy?"
- "Anh đến ga Edmonton bao giờ chưa?"
- "Chưa hề. Đây là lần đầu tiên."
- "Nó nằm ở giữa Edmonton nhưng xa rất nhiều thứ. Anh phải gọi cab vào downtown, tới nhà hàng Danny, nó mở cửa 24/24. Mỗi chiều cab mất khoảng 7-10CAD."
- "Ồ. Cám ơn em nhiều."
- "Không có gì. Em chỉ muốn chắc chắn là anh sẽ an toàn và ấm áp thôi. Tại em không chắc chắn anh kịp nghe những gì tài xế nhắc."

Đọc xong dòng cậu ấy vừa nhắn, cảm động thật. Sao ở đây nhiều người tốt vậy!? Rồi thấy số mình thật may mắn, cứ ra đường là có người giúp. Cả quen lẫn lạ. Sự tử tế của anh chàng này khiến tôi cảm thấy phấn khích với chuyến đi hơn. Tôi quay lại cám ơn cậu và đút luôn điện thoại vào túi. "Chắc không đến nỗi vậy chứ? Nói khéo thì chắc người ta cũng cho chờ ở ga thôi. Hồi tháng 11, trên đường từ Montreal về Niagara Fall, mình cũng xin chờ ở ga Toronto chứ đâu!?" Tôi thầm nghĩ vậy, an tâm về việc giải quyết 7 tiếng chờ xe, rồi cắm tai nghe nhạc.

Xe bus chạy dọc thành phố Edmonton đầy đèn nhấp nháy. Xứ này nhiều tuyết nên đèn đường cũng chỉ có hình hoa tuyết trắng, vài khu vườn được chăng đèn màu, mỗi cây một màu nhìn khá dịu mắt chứ không loè loẹt như Hà Nội hay TP.HCM. Chạy chừng vài km thì đến ga. Ga Edmonton đúng là nằm cạnh thành phố nhưng xung quanh hoang vắng và lạnh lẽo khiến tôi cảm giác đang đứng giữa cánh đồng. Lúc đó là 11.45pm, trong phòng chờ khá đông, thậm chí tôi phải tìm mãi mới thấy một chiếc ghế trống ở góc trong cùng, gần mấy cây bán nước tự động. "Chẳng phải mọi người đều chờ ở đây sao!?" Tôi thầm nghĩ, và lấy cuốn Nocturnal Animals (cuốn này đã được chuyển thể thành phim đang tranh giải Oscars cho Diễn Viên Phụ Xuất Sắc Nhất) ra đọc để giết thời gian. 

12.45 am, mọi người lục đục xếp hàng và leo lên chuyến xe bus cuối cùng. Cả ga vắng tanh, chỉ còn mình tôi ngồi đó với cuốn sách đang đọc dở. Lờ mờ nhận ra số phận của mình sắp đến, nhưng tôi cố tập trung vào việc đọc. Một lát sau, bác nhân viên ga đứng trước mặt tôi:
- "Cậu đi đâu thế?"
- "Cháu đi Cold Lake lúc 6.45 am."
- "Vậy cậu ra ngoài để chúng tôi đóng cửa. Khi nào gần giờ chạy thì quay lại."
- "Cháu có thể ở lại được không bác?"
- "Không thưa cậu."
Bác ta trả lời lạnh lùng như muốn tống tôi ra luôn cho rảnh nợ.
- "Cậu quay lại lúc 5.30 am nhé."

Tôi còn nghe tiếng ông lúc lê bước ra cửa. Bên ngoài lạnh âm 15 độ. Tôi rùng mình khi cái lạnh nhanh chóng chạy khắp người tôi từ chỗ hở hai ống quần. Người run lập cập, tôi vội vàng lấy gang tay ra đeo, mũ en ra đội và không quên kéo tất trùm lên ống quần.

Vậy là tôi bị vất ra vỉa hè lúc 1.10 am, giữa đồng không mông quạnh. Xung quanh không có bóng dáng chiếc taxi nào. Tôi cũng chẳng có số cab nào cả mặc dù nhìn thấy điện thoại hỗ trợ ngay ngoài cửa. "Giờ này còn cab nào chịu chạy?" Tôi lăn tăn. Ngoài trời vắng vẻ đến ghê người. Tuyết vẫn rơi như trêu ngươi. Làm sao để sống sót gần 05 tiếng trong hoàn cảnh này. Rồi tôi nghĩ đến Uber. Hy vọng giờ này vẫn còn người đủ chịu khó kiếm tiền để tôi có thể bắt xe. Theo kinh nghiệm cá nhân tôi, khi ra nước ngoài, hai thứ quan trọng nhất bạn cần có là thẻ visa (hay master) và smartphone có wifi. Có hai thứ này là khá an toàn.

Tôi phải vào mạng tìm địa chỉ nhà hàng Danny gần nhất và điền vào điểm đến vào phần mềm ứng dụng Uber. May quá. Có xe Uber X và tôi chỉ phải chờ trong 05 phút. Chuyến đi của tôi hết 11.45CAD cho 04 km. Thường thì đi cab rẻ nhất, xong đến Uber rồi mới tới taxi thông thường. Nhưng ngay lúc này, tôi chỉ cần vào được downtown để uống bia và tránh rét, chờ chuyến xe bus tiếp theo và quan trọng là tìm nơi "an toàn và ấm áp" như lời anh bạn đồng hành đã.

Đón tôi là một cậu gốc Phi cao to vạm vỡ, xăm trổ đầy người, đầu cạo trọc lóc. Nhưng khi mở cốp xe để vất vali vào thì tôi tá hoả: "như một cái chuồng lợn." Tôi miêu tả chính xác những gì đã nhìn thấy trong cốp xe. Nào là bóng, giày, quần áo thể thao, đồ điện, nước uống, khăn, túi, dây dù... Tất cả ngổn ngang và bừa bộn. Tôi dọn sạch một góc để vừa chiếc vali nhỏ rồi lên xe. Àh, cậu ấy đến cứ ngồi yên trên xe, mặc tôi xoay xở với hành lý và bãi rác trong cốp xe của cậu ấy. Thất vọng nhỉ!? 

Mặt cậu lạnh te khiến tôi khá đề phòng. "Trong thùng xe không có thùng xốp nhưng có bao tải và dây thừng. Ngoài đường lại có sẵn tuyết để giấu xác." Tôi mường tượng ra rồi đề phòng. Vuốt vội mái tóc theo nếp thành rối tung. Làm xộc xệch quần áo. Tạo dáng vẻ mệt mỏi hết tiền. Tôi không muốn cậu ta phạm tội vì nghĩ tôi khá giả. 
- "Anh đi đâu đấy?" Cậu ta cất tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt, chết chóc.
- "Anh có điền địa chỉ nơi đến rồi mà!? Em kiểm tra đi." Tôi dè dặt.
- "Anh có biết đường không?" Cậu ta tỏ vẻ như không biết đường thật, nhưng hỏi tôi có bằng thừa.
- "Anh không biết nhưng có thể chỉ cho em được." Vừa nói tôi vừa tìm trên HERE MAP và chỉ đường.
- "Anh có muốn đến chỗ gần hơn không?" Cậu ta đề nghị nghiêm túc.
- "Không, bạn anh đang chờ ở đó. Anh vừa gửi biển số xe, ảnh kèm theo số phone của em để bạn anh ra cửa đón." 

Tôi hù thế thôi chứ nếu có thì bạn tôi đã ra tận ga đón rồi. Nhưng nói thật, tôi không tin tưởng vào độ tử tế của cậu ta. Tôi phải cảnh giác để có độ an toàn nhất định cho mình. Tôi còn hình dung ra đủ các tình huống kèm theo cách xử lý. Mặc dù đang ở đất nước văn minh và thanh bình nhất thế giới, nhưng ở đâu chẳng có người nọ kẻ kia!? Nhất là dân gốc Ấn hay gốc Phi nữa!? Tốt nhất, không tin ai tuyệt đối cả. Lúc nào cũng lên tinh thần và tỉnh táo để đối phó với những bất trắc chứ!? 

Rồi cậu ta đưa tôi đến cửa nhà hàng Danny. "Anh phải trả bằng cash hay đã thanh toán bằng thẻ rồi!?" Tôi hỏi cho chắc vì vừa nãy tôi nhấn CASH trong mục thanh toán. Chứ chủ quan leo xuống và xách vali đi. Hắn lại tưởng tôi quỵt tiền cho một quả đấm chắc nằm đóng băng qua đêm ngoài đường quá. Tay hắn, con chuột cống nổi to thế kia mà? "Trả bằng thẻ rồi." Cậu ta trả lời, vẫn ngồi yên trên xe và không thèm quay lại nhìn tôi. Rút vội tờ 5CAD đưa cho cậu, rồi chào cậu xuống xe, mở cốp lấy hành lý xuống. Lúc đó, tôi mới thấy cậu ta cười nhẹ, quay mặt lại nhìn tôi nói: "Cám ơn." Haiz... giá kể cậu ta lúc nào cũng dễ thương vậy thì tốt nhỉ!?

Nhà hàng Danny lúc 1.40am khá vắng khách, rất sạch sẽ và ngăn nắp. Nói chung khen kiểu vậy ở Việt Nam thì ok, chứ bên này là thừa. Chỉ có 03 bàn và 13 khách cả trẻ con. Tôi là vị khách thứ 14. Tôi kéo hành lý đến một góc trong cùng, đẩy gọn chúng vào góc, lấy dây sạc điện thoại ra cắm và ngồi xuống. Rất nhanh, một em nhân viên chạy ra, đặt cuốn thực đơn trước mặt. Tôi lật từ trang đầu đến trang cuối một cách hờ hững. Nói thật, tôi không tập trung lắm vì bên cạnh, cô nhân viên trong chiếc quần bó đen cứ đánh mông tanh tách. Biết là cô nhún nhảy theo nhạc và đó là quyền của cô nhưng cặp mông của cô nuốt hết sự chú ý của tôi, khiến tôi hờ hững với cuốn menu. Thấy tôi liếc ngang dọc mà không nói câu gì. Hình như, cô hết kiên nhẫn, hai chân bắt đầu đứng yên, nói hơi chút xẵng giọng: "Anh chọn món gì rồi?"

Lúc này tôi mới di chuyển ánh mắt từ vòng 3 lên qua vòng một rồi dừng lại ở 03 cái vòng bằng sắt nhỏ ở gần mép xiên qua cặp môi của cô. Hai vòng xiên môi trên và một vòng xâu môi dưới. "Cá tính đấy. Mình phải lịch sự không em ấy có thể tương cả chồng đĩa vào đầu." Tôi nhìn kỹ cả khuôn mặt em. Mái tóc nhuộm tím cắt ngắn ngay sau gáy. Khuôn mặt được trang điểm đậm, kẻ mắt đen rất kỹ và đôi môi ngoài ba chiếc vòng thì cũng được đánh son đen luôn. Nói chung, nhìn thấy cô thì những đứa trẻ hiền như con tôi sẽ khóc vì sợ. Và bố chúng cũng đang phải tìm từ ngữ và cử chỉ thích hợp đây. 

- "Anh chọn gì?" Cô nhắc lại với vẻ khó chịu.
- Tôi lại lật đật giở từng trang menu một cách nghiêm túc và dừng lại ở trang có món "smoked meat" mà tôi đã từng ăn ở Montreal. "Cho anh món này nhé." Tôi nhẹ nhàng.
- "Anh còn cần gì nữa không?"
- "Anh muốn uống bia nhưng sao tìm mãi trong thực đơn không có?"
- "Bọn em không để bia rượu trong thực đơn. Nhưng anh gọi là có."
- "Vậy cho anh bia tươi. Ở đây có bia tươi của hãng nào?"
- "Ở đây không có bia tươi. Chỉ có bia chai hay lon."
- "Vậy có những bia chai nào em?"
- "Budweiser, Blue, Bud Light, Carling Lager, Monson Canadian, Busch Lager, Keiths, Coor Light và Heineken."
Cô nói một tràng dài, và may mà chỉ là tên bia nên tôi cũng nghe kịp.
- "Cho anh một chai Monson Canadian."

Cô nghe xong, giật cuốn menu trên tay tôi rồi xoay người. Cặp mông tròn mẩy lại tung tẩy bước đi về hướng bếp. 10 phút sau, cặp mông ấy lại đưa cô quay lại với đĩa smoked meat to, một chai bia Monson Canadian ướp lạnh và chiếc ly thủy tinh. Tất cả được xếp ngay ngắn trên chiếc khay nhựa màu nâu sẫm. Cô đặt chúng trước mặt tôi, chúc tôi ngon miệng. Rồi cặp mông lại đưa cô đi xa. 

Món smoked meat ở Danny không có cửa so với nhà hàng nổi tiếng thế giới Schwartz's ở Montreal mà tôi đã từng ăn, nhất là khi nó không có sốt vàng thần thánh. Nhưng tôi thích bánh mì ở đây, chúng được tẩm ướp rồi nướng giòn tan, tuyệt ngon. Tôi không đói nhưng bia ngon, món ăn ngon tôi ngấu nghiến một mạch cho đến khi chỉ còn cái đĩa trống.

- "Món ăn ngon chứ!?" Cô vừa thu dọn vừa hỏi.
- "Đây là món ngon nhất mà anh từng ăn trong 11 ngày ở Canada." Tôi thành thật.
- "Thật không? Em không nghĩ nó ngon thế. Nói thật nhé, em không thích món này. Mẹ em ở nhà nấu ngon hơn nhiều. Thật đấy."
Nhìn cặp mông, tôi định cợt nhả: "Làm sao anh tin được? Mẹ em nấu còn ngon hơn áh? Anh có cơ hội nào đến thử không?" Nhưng nhìn ba cái vòng kim loại như ba chiếc thòng lọng ở khoé môi em, tôi lại nuốt vội suy nghĩ đó. Thay vào đó, tôi lại giả nai: "Em may mắn đấy." Rồi cười.

Trên bàn chỉ còn ly bia và cuốn tiểu thuyết đang đọc dở. Tôi cố gắng đọc cho xong mà sao không thể tập trung được. Chữ vẫn đứng đó nhưng không chịu chui vào đầu tôi. Tôi gập sách lại, rút điện thoại đang sạc ra, cắm tai nghe và bật cái list nhạc yêu thích của tôi. Tinh thần lên hẳn. Tôi lại thấy đời thú vị dù không có cặp mông đẹp nhún nhảy bên cạnh. Chả có gì vui hơn việc giết thời gian khi vừa uống bia, nghe nhạc và nhìn tuyết rơi ngoài cửa qua ánh sáng heo hắt.

- "Anh không được uống bia nữa." Tôi đang mơ màng thì cặp mông bự lại đứng cạnh và nói như ra lệnh.
- "Ở đây chỉ được phép uống tối đa 05 chai thôi hả?" Tôi ngạc nhiên.
- "Không phải. Vì bây giờ là 03 giờ sáng, không được phép uống bia nữa." Vừa nói em vừa thu hết cả vỏ chai lẫn ly. Thu xong em hỏi: "Anh có dùng thêm gì nữa không?"
- "Anh không. Anh chỉ ngồi nghỉ một chút rồi đi."
Tôi dè dặt. Trời ạ, kinh doanh ở xứ văn minh cũng mệt nhỉ? Họ tự giác và tuân thủ pháp luật một cách nghiêm túc khiến tôi hơi chạnh lòng khi nghĩ về tình trạng thực phẩm bẩn ở Việt Nam. Mà thôi, cứ phải lạc quan đã.

Lát sau, tôi lại thấy cặp mông ấn tượng đó lại nhún nhảy ngay bàn bên cạnh với 06 cậu thanh niên. 3:15 sáng, giờ này mà đám thanh niên ra quán chỉ gọi nước ép, sinh tố, ca cao hay sô cô la thì cũng lạ thật. Thế mới thấy trai bên này ngoan, luật bên này nghiêm. Chứ ở xứ mình, 06 cậu trẻ khỏe thế kia mà đi đêm thế này chắc tu hết vài lít rượu hay vài két bia rồi chứ ngồi đó mà uống sinh tố với chả nước ép. Và từ lúc nhóm này đến, góc chỗ tôi ồn ào như cái chợ. Và dù hai tai gắn earphone, nhưng tôi vẫn mất tập trung nhất là khi các cậu cười như dân thủ đô ta thoát khỏi kẹt xe vậy.

5:30 am tôi lại đặt Uber ra ga. Cậu tài xế lần này khá dễ chịu và nhanh nhẹn. Cậu mở cốp cất hành lý giúp tôi luôn. 5:45 am tôi đã có mặt ở ga. Cửa ga vẫn đóng im ỉm. Phòng chờ đèn leo lét, vắng tanh không một bóng người. "Chẳng lẽ lại phải chờ ngoài trời lạnh thế này?" Tôi chắc mẩm. Rồi tôi kéo va li vòng ra phía sau, đập cửa thình thịch, nói hết âm lượng: "Xin lỗi, đến giờ rồi. Mở cửa ga đi bác ơi." Tôi gọi đến lần thứ ba thì bác nhân viên kiêm bảo vệ đó mới lồm cồm dậy, vừa ngáp vừa đẩy cửa sổ, nhìn thấy rồi và nhìn đồng hồ, miễn cưỡng nói: "Xin lỗi, anh chờ chút." Rồi bác lật đật đi ra mở cửa. Tôi như người chết vớ được cọc, đứng ngay chỗ hơi nóng tỏa ra để rũ hết cái lạnh, nóng ran cả chân mới chịu vào trong ngồi. 

Cả ga vắng tanh, chỉ có mình tôi trơ trọi. "Cold Lake là chốn nào mà không ai đi thế này?" Tôi tự hỏi để trấn an. Mãi lúc lên xe, tôi mới biết mình chỉ có duy nhất một bạn đồng hành. Vẫn là xe của Greyhound nhưng về nơi hoang vắng thì nó là xe 16 chỗ cải tiến thành để 07 ghế còn đâu được biến thành nơi xếp hàng. Khi tôi lên xe, chỉ còn trống hai ghế đôi và một ghế cạnh ghế bác tài. Cô bạn đồng hành lên xe trước, chọn ghế đôi và ngồi ghế trong, tay ôm khư khư ba lô trước bụng. Thấy tôi lên, cô vẫn ngồi yên, không nói câu gì và hình như sợ cái bộ dạng nghèo túng và sợ tôi cướp hay ăn cắp thì phải. Hahaha... vì tôi để ý khi thấy tôi lên xe, cô ôm chặt cái ba lô hơn. Đã vậy, tôi lại trêu:
- "Em đưa ba lô anh cất lên đây, ngồi cho thoải mái." Vừa nói tôi vừa giả vờ định lấy ba lô của cô.
- "Không được rồi. Cảm ơn anh." Cô ôm chặt hơn trước.
- "Em có chắc sẽ ôm được suốt 6 tiếng xe chạy không?" 
- "Không sao anh."
- "Vậy thôi, em để xuống ghế bên cạnh đi. Anh ngồi chỗ khác."
Tôi không có can đảm để cô cảnh giác tôi hơn nữa.

Tôi dọn một chiếc ghế ở hàng trên bằng cách bê mấy thùng trên ghế đó bỏ lên ghế trống cạnh bác tài. Xong đâu đó, tôi ngồi vào chỗ của mình. Xe bus không hề có hệ thống sưởi, tệ hơn nó hở khe nào đó nên để cho gió lùa vào từng cơn khiến hai chân tôi lạnh cóng. Không chịu đựng hơn được nữa, tôi phải co chân lên ghế, ngồi bó gối suốt cả 06 tiếng xe chạy. 

Cold Lake là một thị trấn vùng sâu của bang Alberta. Nơi đây cũng không hẳn là điểm du lịch mặc dù kể cả mùa đông hay hè có khá nhiều các hoạt động thể thao giải trí. Chẳng biết mùa hè thế nào, chứ khi tôi xuống hoang vắng lắm. Ngay mặt tiền đường chính mà nhà cửa, quán xá còn cách nhau cả chục tới trăm mét thì làm gì có khái niệm sầm uất nơi đây. Cô bạn đồng hành đã xuống xe ngay đầu thị trấn. Tôi theo xe chạy vào bến cuối của Greyhound. Mà thề rằng chưa có ga Greyhound nào mà chán như ga này. Không có cả phòng chờ hay một chiếc ghế cho khách chờ, giống như cái khó nhỏ. Khi xuống xe, cậu tài xế nhiệt tình hỏi:
- "Giờ anh về đâu?"
- "Anh về chỗ cách đây khoảng 4km. Mà anh chưa biết cách gọi taxi."
Tôi vừa search địa chỉ trên HERE MAP nên biết vậy.
- "Vậy giờ em đưa anh ra KFC ăn sáng. Anh chờ em đi đổ xăng xong, quay lại đón anh nhé."
- "Ok. Vậy thì quá tuyệt. Cám ơn em nhiều."

KFC ở thị trấn Cold Lake lúc 11:45 am vẫn vắng hoe. Khi tôi tới, cậu nhân viên hồ hởi: "Anh là vị khách đầu tiên hôm nay đấy." "Cái gì? Bây giờ là trưa mà?" Tôi ngạc nhiên, rồi gọi hai suất, một cho tôi và một cho cậu tài xế tốt bụng. Cầm hai chiếc ly cối to, tôi ra lấy Pepsi. Tôi chọn một cái bàn ngay góc ngoài đủ để nhìn thấy cậu tài xế nếu cậu quay lại. Tôi không muốn cậu phải tìm chỗ đậu xe và vào tìm tôi. Sau khi yên toạ, tôi ăn ngấu nghiến phần của mình. Đây là lần thứ hai tôi ăn KFC sau một lần đầu tiên tại Việt Nam - hồi KFC mới mở ở Diamond Plaza, Tp.HCM. Tôi không thích gà bở, chỉ thích ăn phần có thịt thâm thôi. Hahaha... vì thế, mặc dù đang đói, mặc dù tôi chỉ chọn phần đùi và cánh dễ ăn nhất, mặc dù KFC Canada này có ngon hơn KFC Việt Nam nhiều nhưng vẫn không thể hấp dẫn tôi. Khi tôi vừa hoàn thành bữa brunch (sáng và trưa) thì tài xế tới. Tôi đưa phần ăn của cậu thì cậu từ chối. "Anh ăn rồi, mua cho em đấy. Không ăn bây giờ thì em có thể ăn sau cũng được." Nói rồi tôi để ly nước trong hộc và hộp đồ ăn ngay ghế bên cạnh. Thấy tôi cương quyết, cậu nói "cám ơn anh" và kèm theo một nụ cười thật tươi. 

Và trước mắt tôi là hai ngày trống ở thị trấn hoang sơ này. Xong rồi về đón tết cùng hai nhóc là vừa. Sẽ thú vị thôi" tôi tự nhủ.

Vũ Minh Dương



Bình Luận

Cùng Amanoi đón mùa lễ hội an yên trên vịnh Vĩnh Hy

Dưới bầu trời trong vắt của vịnh Vĩnh Hy, mùa lễ hội tại Amanoi không đến bằng sự rực rỡ ồn ào, mà khẽ mở ra như một nhịp thở chậm. Những ngày cuối năm dần dà trở nên mềm mại hơn giữa thiên nhiên Núi Chúa, nơi ánh sáng, gió biển và sự tĩnh tại hòa lại thành cảm giác an yên khó tả. Đây là thời điểm Amanoi kiến tạo một hành trình lễ hội khác biệt để mỗi người có thể khép lại một năm bằng sự lắng đọng và kết nối.

Festive Glow: Mùa lễ hội rực rỡ tại Sheraton Phú Quốc Long Beach Resort

Sheraton Phú Quốc Long Beach Resort mang đến Festive Glow - một mùa lễ hội tôn vinh ánh sáng, sự gắn kết và và những khoảnh khắc sum vầy đầy yêu thương. Bước vào tháng 12 diệu kỳ, resort được khoác lên sắc vàng – bạc lấp lánh, hòa cùng hương ngọt ngào từ những ngôi nhà gừng, mang đến một bầu không khí ấm áp mà rực rỡ. Chuỗi hoạt động ẩm thực và giải trí phong phú lan tỏa khắp khuôn viên, đem đến cho du khách những phút giây trọn vẹn, nơi tiếng cười và niềm vui đoàn viên trở thành khoảnh khắc vô giá dịp cuối năm.

Chạm vào những kỳ quan "ẩn mình" của Vịnh Hạ Long cùng InterContinental Halong Bay Resort

InterContinental Halong Bay Resort - thành viên thuộc danh mục khách sạn cao cấp và phong cách sống của tập đoàn IHG Hotels & Resorts - vừa giới thiệu hành trình mới mang tên "Hidden Wonders of Ha Long Bay Experience – Trải nghiệm kỳ quan ẩn mình giữa Vịnh Di Sản", mời gọi du khách khám phá Di sản Thiên nhiên Thế giới của Việt Nam từng hai lần được UNESCO vinh danh. Thông qua những hoạt động hấp dẫn được cẩn trọng tuyển chọn nhằm tôn vinh cảnh quan đặc trưng, những giá trị truyền thống và di sản ven biển, hành trình mang đến góc nhìn sâu sắc và gần gũi hơn về vẻ đẹp và chiều sâu văn hóa đã làm nên sức quyến rũ của Vịnh Hạ Long. Chương trình hiện mở đặt phòng đến ngày 29 tháng 12 năm 2025 cho thời gian lưu trú từ ngày 1 đến 31 tháng 12 năm 2025.

Trải nghiệm mùa Giáng sinh an lành tại các khách sạn và khu nghỉ dưỡng

Không khí Giáng sinh đã rộn ràng khắp các khách sạn và khu nghỉ dưỡng, từ trà chiều Giáng sinh đậm chất châu Âu, rượu Glühwein ấm nồng đến các dạ tiệc sang trọng giữa không gian đẳng cấp. Hãy tạm gác lại công việc để tận hưởng những khoảnh khắc trọn vẹn cùng gia đình và người thân nhân mùa Giáng sinh sắp đến.

Tiger Remix 2026: Trải nghiệm Săn Lộc Bản Lĩnh lần đầu xuất hiện, mở ra năm mới đầy khí thế

Đại nhạc hội được trông đợi nhất mùa lễ hội cuối năm Tiger Remix 2026 đã sẵn sàng trở lại và mang đến cho người hâm mộ Việt Nam những trải nghiệm săn lộc bất ngờ và độc đáo nhất tại Thành phố Mỹ Tho (cũ), Thành phố Hồ Chí Minh và Thành phố Buôn Ma Thuột (cũ). Không chỉ là đêm nhạc chào năm mới, Tiger Remix năm nay ‘biến hóa’ thành những Quảng trường Săn Lộc Bản Lĩnh – nơi khán giả có thể tự tay săn lộc, nắm lấy vận may và khởi động một mùa xuân 2026 đầy khí thế.

Một cô bé nhỏ, Một chiến thắng lớn: Bên trong hành trình hồi phục ung thư đáng ngưỡng mộ

Khi biết tin căn bệnh ung thư đã quay trở lại, thế giới của bé Bảo Ngọc, 12 tuổi, bỗng trở nên nhỏ bé và nặng nề hơn bao giờ hết với nỗi bất an mà không một đứa trẻ nào đáng phải đối mặt. Trước đó, Ngọc từng trải qua quá trình điều trị u nguyên bào thần kinh vùng cổ , một dạng ung thư nhi hiếm gặp tại Việt Nam. Thế nhưng, khi khối u tái phát với vị trí nằm gần động mạch cảnh, khí quản và các dây thần kinh quan trọng, gia đình em đã phải đối diện với một thực tế đáng sợ hơn. Việc điều trị hạn chế hơn, rủi ro cao hơn, và thời gian trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Bộ ba nam thần “Mưa Đỏ” diện đồ Boss, so vợt tại giải đấu Pickleball

Không chỉ dừng lại ở việc làm cầu nối đưa các thương hiệu xa xỉ tới gần hơn với tín đồ thời trang Việt, Tam Sơn cũng chú ý xây dựng một hệ sinh thái phong cách đúng nghĩa “Đẹp - Chất - Vui” với nhiều hoạt động hào hứng tri ân và khuấy động khách hàng, có thể kể tới giải thi đấu Tam Sơn Pickleball Tournament với sự tham gia của hai thương hiệu Boss và FairLiar vào ngày 6-7/12 vừa qua.

Vẻ đẹp lễ hội: Khi Venice thắp sáng mùi hương cuối năm

Mùa lễ hội chạm ngõ với những ánh đèn lung linh, và Venice – thành phố của nghệ thuật, hương liệu và phép màu Murano – trở lại như nguồn cảm hứng bất tận. The Merchant of Venice gửi gắm tinh thần ấy vào Imperial Emerald và bộ sưu tập Venezia & Oriente, như những món quà hương dành riêng cho mùa cuối năm.

Roku ra mắt tháng 12: dấu ấn mới của ẩm thực Nhật Bản bên Vịnh Hạ Long

Tháng Mười Hai mang đến cho Hạ Long làn không khí se lạnh dịu dàng, cũng là lúc Roku – không gian ẩm thực Nhật Bản trên tầng cao hướng vịnh – mang đến một trải nghiệm hoàn toàn mới cho các buổi tối bên vịnh di sản. Phục vụ bữa tối và những khoảnh khắc thư thả cuối ngày, Roku được xây dựng như một hành trình của hương vị, của sự chỉn chu và của những chi tiết mang chiều sâu văn hoá. Từ tầng thượng, sắc hoàng hôn rực rỡ phủ xuống vịnh biển như khởi đầu nhẹ nhàng cho một buổi tối nhiều trải nghiệm đang đến.

Tôn vinh mùa lễ hội trên đảo ngọc: Regent Phu Quoc chào đón vẻ đẹp rực rỡ và thanh bình bên bờ biển

Một mùa lễ hội đặc sắc, nơi tinh hoa ẩm thực, khoảnh khắc sum vầy và vẻ đẹp đảo ngọc giao thoa.

Hieuthuhai - Gương mặt đồng hành cùng Calvin Klein hội ngộ dàn “Anh trai – Em xinh” khuấy đảo sự kiện thời trang & âm nhạc tại Saigon Centre

Calvin Klein đánh dấu màn trở lại ấn tượng tại Saigon Centre ngày 09/12 vừa qua với Bộ Sưu Tập Mùa Lễ Hội, mang đến không gian giao hòa giữa biểu tượng tối giản và tinh thần tự do đương đại. Sự kiện quy tụ loạt gương mặt tâm điểm Vbiz như HIEUTHUHAI, dàn “Anh Trai” & “Em Xinh” đình đám, DJ Wokeup, tạo nên những khoảnh khắc thời trang bùng nổ thu hút truyền thông.

The Reverie Saigon- Tinh hoa nghệ thuật Ý hiện diện trong từng khoảnh khắc

Tọa lạc giữa đại lộ Nguyễn Huệ danh giá và con đường trung tâm sầm uất Đồng Khởi, The Reverie Saigon vươn mình như một biểu tượng của vẻ đẹp xa hoa. Là thành viên chính thức duy nhất của tổ chức “The Leading Hotels of the World” tại Việt Nam, khách sạn không chỉ mang đến dịch vụ lưu trú đẳng cấp, mà còn là nơi tinh hoa thiết kế Ý hiện diện trong từng nhịp thở không gian.

Dấu hương Nishane – Khi mùa lễ hội trở thành một chuyến du hành cảm xúc

Khi mùa lễ hội chạm ngõ, ánh đèn rực rỡ và những buổi tiệc nối dài khiến hương thơm trở thành món trang sức vô hình nhưng đầy sức mạnh. Giữa thời khắc sum vầy ấy, NISHANE mang đến những sáng tạo giàu cảm xúc—mỗi mùi hương là một thành phố, một câu chuyện và một dấu ấn đáng nhớ.

JW Marriott Hotel & Suites Saigon cho ra mắt loạt hoạt động ý nghĩa nhân Mùa Lễ Hội

JW Marriott Hotel & Suites Saigon, khách sạn hạng sang ngay trung tâm thành phố Hồ Chí Minh, chính thức thay đổi lớp áo mới đầy màu sắc lễ hội cùng chuỗi sự kiện hấp dẫn đầy ý nghĩa. Không gian lễ hội đậm chất Châu Âu, những phần quà sang trọng giới hạn hay những bữa tiệc thịnh soạn, được các đầu bếp 5 sao hàng đầu chuẩn bị, các trải nghiệm ẩm thực từ châu Á đến châu Âu tại những nhà hàng nổi tiếng sẽ được giới thiệu trong tháng 12 này. Đem đến một trong những không gian Giáng Sinh độc đáo, trang trọng và tinh tế bậc nhất Sài Gòn để mỗi khách hàng đều được tận hưởng thời gian “đẹp nhất trong năm” theo cách của riêng mình.

Devialet lần đầu đặt chân tới Sài Thành: Cửa hàng pop-up, tiêu chuẩn quốc tế tại Saigon Centre

Hai năm sau khi “chào sân” Hà Nội qua cửa hàng tại số 58 Tràng Tiền, phường Hoàn Kiếm, nhà chế tác âm thanh xa xỉ Paris ra mắt không gian mua sắm tiếp theo tại Việt Nam với pop-up store tiêu chuẩn quốc tế hoàn toàn mới: Devialet Saigon Centre, thành phố Hồ Chí Minh.

BYD Việt Nam triển khai chương trình ưu đãi đặc biệt “Rinh Xe Xịn – Đón Noel”

BYD Việt Nam chính thức công bố chương trình ưu đãi đặc biệt tháng 12 mang tên “Rinh Xe Xịn – Đón Noel”, dành cho khách hàng mua xe mới BYD trong thời gian từ 01 tháng 12 đến hết ngày 31 tháng 12 năm 2025 trên toàn hệ thống đại lý ủy quyền.

Chào đón mùa lễ hội nơi rừng xanh giao hòa biển cả tại JW Marriott Cam Ranh Bay Resort & Spa

Nép mình bên bờ biển Bãi Dài nguyên sơ, JW Marriott Cam Ranh Bay Resort & Spa khoác lên mình vẻ đẹp lộng lẫy mùa lễ hội với ánh đèn rực rỡ, khoảnh khắc sum vầy ấm áp và trải nghiệm đánh thức mọi giác quan.

HONOR X9d chính thức ra mắt tại Việt Nam: Tân binh “bền bất bại” với chứng nhận SGS cao cấp và pin 8.300 mAh

HONOR chính thức trình làng HONOR X9d, mẫu smartphone mới nhất thuộc dòng X9 Series tại thị trường Việt Nam. Được định vị là chiếc smartphone tầm trung mạnh mẽ và bền bỉ hàng đầu, HONOR X9d sở hữu pin đi đầu hiện nay 8.300 mAh bền bỉ đến 6 năm, kháng nước IP69K và chống rơi vỡ ở độ cao đến 2,5m chuẩn SGS 5 sao Thụy Sĩ.