Trong showbiz Việt, không ít nghệ sĩ tham gia vào công việc kinh doanh. Thế nhưng, thương trường khốc liệt có những quy luật riêng, khác với sân khấu và sàn diễn, không phải ai tỏa sáng trong nghệ thuật cũng sẽ gặt hái được những quả ngọt trên thương trường. Riêng Quốc Trường lại là một trường hợp đặc biệt, không chỉ nổi tiếng qua các vai diễn từ những bộ phim truyền hình và điện ảnh ăn khách, anh còn được giới chuyên môn đánh giá cao và đạt được nhiều giải thưởng danh giá. Hơn thế nữa, chàng diễn viên điển trai này còn là một doanh nhân trẻ thành công, người sáng lập và sở hữu thương hiệu mì cay uy tín, được giới trẻ yêu thích và góp phần giải quyết công ăn việc làm cho hàng ngàn nhân viên.
MAY MẮN VÌ NỔI TIẾNG TRỄ
Nếu đúc kết lại, tính đến thời điểm này, những yếu tố nào đã giúp Quốc Trường thành công?
Đó là sự nỗ lực, tinh thần luôn học hỏi, cầu tiến. Và, cuối cùng là sự may mắn vì ông trời cho Trường nổi tiếng trễ (cười).
Vì sao nổi tiếng trễ lại là điều may mắn?
Bởi nếu nổi tiếng sớm quá, Trường có thể dễ đánh mất mình. Đa số những người trẻ không chịu được áp lực của sự nổi tiếng. Họ dễ đâm đầu vào các cuộc ăn chơi, phóng túng và nảy sinh cái tôi ngạo mạn. Còn với Trường, nhờ nổi tiếng trễ, lúc mình đã trưởng thành và chững chạc nên Trường có thể kiểm soát được mình.
Bên cạnh đó, dù là còn trai miền Tây nhưng Trường lại được va chạm, trưởng thành và nổi tiếng ở thị trường phim miền Bắc, nơi có nhiều nghệ sĩ giỏi, có bề dày kinh nghiệm. Và để tồn tại và phát triển được ở một môi trường như vậy, Trường buộc phải nỗ lực một cách rất nghiêm túc, vượt qua sự cạnh tranh khắc nghiệt bằng chính thực lực của mình.
Trường có nghĩ rằng vẻ bề ngoài điển trai cũng là một điều may mắn không?
Tất nhiên đó là điều may mắn rồi! Nhưng nó chỉ đúng với một vài trường hợp, giả sử có hai người tài năng ngang nhau, người có ngoại hình tốt hơn thường sẽ được ưu tiên hơn.
Nhưng, để đạt được thành công bền vững trong cuộc đời, điển trai thôi không đủ, phải cần nhiều yếu tố khác nữa.
Sự nghèo khó có phải là nỗi khổ lớn đối với Trường không?
Tất nhiên, nghèo khó là một nỗi khổ lớn đối với bất kỳ ai, nhưng riêng với Trường đó cũng là một món quà. Chính sự nghèo khó đã tôi luyện cho Trường sức chịu đựng, sự lì lợm và bản lĩnh trước cuộc đời. Nếu được sinh ra trong một gia đình có điều kiện, trong quá trình lập nghiệp chỉ cần gặp chút khó khăn, Trường có thể bỏ cuộc quay về quê, nhận sự bao bọc của gia đình. Ngược lại, khi không có đường lui, mình phải tìm mọi cách để vượt khó. Cũng nhờ đó mà Trường trở lên bản lĩnh, điềm đạm và tích cực hơn trong cuộc sống. Vả lại, vốn là một người từ nghèo khó đi lên nên Trường luôn biết quý trọng, biết ơn những gì mình đang có.
Nhưng không phải ai rơi vào hoàn cảnh nghèo khó, hoặc gặp khó khăn cũng vươn lên được. Thậm chí, có người còn bị khó khăn nhấn chìm…
Trường may mắn sinh ra trong gia đình có bố mẹ đều là nhà giáo, từng làm giảng viên ĐH Cần Thơ, khoa Nông nghiệp. Ba mẹ Trường là người hiền lành, nhẫn nhịn, luôn đối xử tốt với mọi người và giáo dục các con rất kỹ. Một trong những điều mà mẹ hay nói với Trường là cứ hãy sống tốt, làm tốt, gieo nhân tốt rồi sau này được đền đáp.
Thời gian Trường mới lên TP.HCM lập nghiệp, ngày nào mẹ cũng gọi điện cho Trường 2-3 lần để nhắc nhở. Trường tin tuyệt đối vào lời dạy của mẹ và đây như kim chỉ nam cho Trường trong mọi việc, mọi hoàn cảnh sống. Mỗi khi gặp áp lực, Trường cũng thường suy nghĩ về những khó khăn của gia đình, rồi tự nhủ sẽ luôn cố gắng sống, làm việc đàng hoàng, tử tế để báo hiếu cho cha mẹ.
NỀN TẢNG VĂN HÓA GIA ĐÌNH RẤT QUAN TRỌNG
Như vậy nền tảng văn hóa gia đình có vai trò lớn trong việc tạo nên một Quốc Trường của ngày hôm nay?
Đúng vậy! Trong cuộc sống có nhiều người đã từng gây ra đau khổ cho Trường. Nhưng Trường chưa bao giờ có ý định trả thù họ. Sau này, họ tìm đến Trường, xin lỗi và mong Trường bỏ qua tất cả. Nhắc đến chuyện này, Trường vẫn cảm động và người nổi cả gai ốc. Nếu trước kia Trường ôm hận thù trong lòng và trả đũa họ, ngày hôm nay chắc chắn họ không thốt ra lời xin lỗi đó. Trường luôn nhìn mọi thứ với tình yêu, và dành lòng biết ơn cho tất cả mọi người, dù đó là người tốt hay xấu; cho mọi hoàn cảnh, dù khó khăn, hay đau khổ.
Trường vừa nhắc đến những đau khổ mà người khác đã gây cho mình, vậy kỷ niệm nào mà Trường cảm thấy nó kinh khủng nhất?
Nói là kinh khủng thì cũng không hẳn, đó chỉ là những kỷ niệm không vui. Dạo mới lên TP.HCM lập nghiệp, Trường phải thuê nhà ở, dù Trường đã trả tiền thuê nhà đàng hoàng, nhưng một đêm khuya, Trường bị người thân của chủ nhà cầm dao rượt, đánh đập và đuổi ra khỏi nhà, trong khi sáng hôm sau Trường phải dậy sớm để đi quay phim. Lúc đó, Trường rất hoảng loạn, sợ hãi và tự hỏi: Tại sao một người hiền lành, chất phác và sòng phẳng như mình lại bị đối xử như vậy? Sau này, Trường mới biết nguyên nhân là do chủ nhà quá thương quý mình, nên người thân của họ không hài lòng, sợ Trường xâm phạm vào quyền lợi của họ và lúc say xỉn họ đã đánh đuổi mình.
Ngoài ra, hồi mới vào nghề, Trường cũng hay bị chèn ép. Nhưng đấy cũng là chuyện bình thường, vì hồi đó Trường chỉ là một diễn viên mới vào nghề, không có tên tuổi, nên người ta sẽ ưu tiên vai diễn cho những ngôi sao.
Trường tâm đắc với quan điểm hay triết lý sống nào?
Trường rất thích câu nói “Nhất mệnh, nhị vận, tam phong thủy, tứ âm đức, ngũ độc thư”. Trong 5 yếu tố quan trọng ảnh hưởng đến cuộc đời của con người, chỉ có “mệnh” là chúng ta không thay đổi được. Bạn sinh ra trong gia đình nghèo hay giàu, ở nơi bần cùng của thế giới, hay một nơi văn minh; đó là do nhân duyên đời trước chứ bạn không có quyền chọn lựa. Nhưng bạn hoàn toàn có thể thay đổi “vận” của mình bằng sự nỗ lực, trau dồi tri thức và làm những việc tạo phước đức.
Trường từng chia sẻ mình học không giỏi ở trường học, vậy làm cách nào để có thể vượt qua những hạn chế về tri thức của bản thân?
Trường học từ sách vở, từ cuộc sống và đặc biệt là từ những người giỏi hơn mình, những người bạn thiện tri thức. Dạo mới lên thành phố lập nghiệp, khi ngồi nghe những người bạn nói chuyện, có khi Trường không thể hiểu được đề tài họ đang bàn luận là gì. Trường tự hỏi bản thân: Sao mình dở vậy? Ngay sau đó, Trường đã tìm mua những cuốn sách liên quan đến lĩnh vực đó để đọc, hoặc tìm hiểu thông tin qua mạng internet. Trường đặt mục tiêu là một tuần sau phải nói chuyện với những người bạn về chủ đề đó. Không muốn thua kém ai cũng là một tính cách của Trường, nhưng Trường phấn đấu và vượt qua nó bằng chính nỗ lực của mình chứ không phải là sự đố kỵ, nhỏ nhen. Nỗ lực học hỏi để có được tri thức đã là điều khó, nhưng khó hơn là biết sử dụng trí tuệ, sự hiểu biết của mình tạo nên giá trị cho cuộc sống chứ không phải để đi tranh luận hay khoe khoang kiến thức. Người thực sự hiểu biết là người luôn khiêm nhường, lắng nghe chứ không kiêu ngạo, hay tham gia vào những cuộc cãi vã vô bổ.
DOANH NHÂN CÓ TÂM HỒN NGHỆ SĨ
Không chỉ là một diễn viên nổi tiếng, Trường còn được biết đến với vai trò là ông chủ của một thương hiệu mì cay danh tiếng, diễn viên và doanh nhân, con người nào nổi trội hơi trong con người của Trường?
Thực ra, Trường không phải là một diễn viên có máu kinh doanh, mà là một nhà kinh doanh có máu nghệ sĩ. Khi xưa Trường đi đóng phim để kiếm tiền chứ không phải vì đam mê. Còn công việc kinh doanh mới là niềm đam mê của Trường từ nhỏ. Ngay từ khi học lớp 5, lúc mẹ Trường còn bán tạp hóa, Trường đã biết gom nắp Pepsi từ bạn bè trong lớp, mang về cho mẹ để đổi lấy chai Pepsi bán lấy lời. Lớn lên, Trường mở tiệm bánh mì que ở Cần Thơ. Tiệm bán rất đông khách nhưng do phải điều hành từ xa nên Trường không thể duy trì.
Trong kinh doanh Trường may mắn có được sự nhạy bén, đoán trước được xu hướng, nên các mặt hàng kinh doanh của Trường thường đi đầu thị trường. Nhưng Trường có một nhược điểm là sống quá tình cảm nên không thể trực tiếp điều hành công ty được, vì Trường rất sợ phải ra những quyết định làm tổn thương người khác.
Vậy làm cách nào để Trường có thể phát triển thương hiệu mì cay có quy mô như hiện nay?
Phong cách lãnh đạo và điều hành doanh nghiệp của Trường là không ôm đồm, thích trao đi quyền lực chứ không thích nắm quyền lực. Những người cộng sự hay cấp dưới của Trường họ tài năng và giỏi hơn Trường rất nhiều, Trường không thể quản lý họ bằng chuyên môn hay tài năng được mà phải bằng trái tim. Trường trao cho họ quyền tự do ra quyết định, từ đó họ có thể thoải mái tạo giá trị và đóng góp cho tổ chức. Trường chỉ đứng sau quan sát, lắng nghe và hỗ trợ họ khi cần thiết. Phong cách lãnh đạo này cũng giúp cho Trường có thêm không gian và thời gian cho mình. Trường rất thích câu nói: Người quyền lực là người biết trao đi quyền lực.
Khi bắt đầu công việc kinh doanh, Trường có lập kế hoạch cụ thể hay chỉ làm theo cảm tính?
Thực ra, 4 năm đầu hệ thống mì cay của Trường được xây dựng và làm bằng bằng cảm tính hết, không theo nguyên tắc nào cả. Và thật may là Trường đã thành công. Nhưng những năm tiếp theo mọi hoạt động đều phải tuân thủ theo đường hướng chiến lược, nguyên tắc và kế hoạch đã đặt ra; cảm tính chỉ góp phần 20% trong đó thôi (cười).
Việc ông chủ là một diễn viên nổi tiếng có giúp ích được gì cho công việc kinh doanh hay không?
Tất nhiên là có chứ! Trong 2 năm đầu, đấy chính là yếu tố, “chất xúc tác” góp phần tạo nên sự thành công của thương hiệu. Nhưng, để phát triển thành một hệ thống lớn, Trường luôn đặt trải nghiệm của khách hàng lên làm tiêu chí đầu tiên và với hàng ngàn nhân viên như ngày hôm nay, thì còn cần đến sự chỉn chu, chuyên nghiệp. Còn không, 10 người nổi tiếng cũng không thể xây dựng được thương hiệu như vậy đâu.
Kế hoạch tiếp theo của Trường là gì?
Trong năm nay, Trường sẽ nhận tham gia một bộ phim điện ảnh lớn, mở thêm 8-9 cửa hàng mới trong hệ thống kinh doanh của mình. Về lâu dài, Trường hy vọng sẽ có nhiều tiền để đầu tư làm phim, nhưng Trường không có ý định kiếm lời từ công việc này. Trường mong tạo ra được những bộ phim chất lượng và có thể trả lương cho các anh em nghệ sĩ cao hơn, đặc biệt là những nghệ sĩ truyền hình đang chịu nhiều thiệt thòi như hiện nay.
Cảm ơn chia sẻ của Trường và chúc bạn sớm đạt được những mục tiêu của mình!
Men&life
Bình Luận