Toronto có nhiều thứ để khám phá. Với tôi, hãy đến và cảm nhận.
Trước khi đến thành phố nào mới, tôi hay đọc các thông tin du lịch về nó. Đó là thói quen vì ít nhất thì cũng phải biết thành phố mình sắp đến có gì chứ. Với Toronto, tôi nhớ được vài cái gạch đầu dòng:
- CN tower (có thể coi là biểu tượng kiến trúc của Canada khi vài năm liên tục được xem là tháp cao nhất thế giới.)
- Niagara Falls (thác tự nhiên tuyệt đẹp nằm giữa Mỹ và Canada.)
- Rừng bảo tồn quốc gia Pacific Rim (dành cho ai yêu thiên nhiên và thích khám phá.)
- Khu liên hợp thể thao Skydom (nằm cạnh CN Tower và thuỷ cung, khu này hiện đại với mái che đóng mở trong 20 phút. Nghĩa là nắng mưa bão tuyết là chuyện của trời, chả ảnh hưởng gì đến các vận động viên thi đấu.)
- Khu phố mua sắm ngầm PATH, bảo tàng nghệ thuật Ontario, khu shopping Toronto Eaton Centre, Habourfront, bến cảng Queens Quay...
Tôi không có hứng leo lên CN Tower ngắm thành phố, chẳng thích chui vào rừng ngắm thú hay cây, không mê cái mái che mở ra đóng vào. Nói thật, trong danh sách trên, tôi chỉ có hứng thú với thác Niagara. Vậy Toronto không có gì thú vị!? Khó trả lời thật đấy. Như kiểu, đi đâu tôi cũng thấy Sài Gòn vui nhưng nếu ai hỏi: "Sài Gòn có gì hay?" chắc tôi cũng chịu chết. Chẳng lẽ, tôi cũng lại liệt kê cho họ những địa điểm mà tôi chán ngấy như cách của các sách hướng dẫn du lịch: dinh Độc Lập; nhà thờ Đức Bà; chợ Bến Thành; cảng Nhà Rồng; Đầm sen hay Suối tiên... Thay vào đó, tôi chỉ nói: "Cứ đến và cảm nhận".
Đúng, sự thú vị của những thành phố lớn, sầm uất và tấp nập nhất của một quốc gia chắc chắn không phụ thuộc vào những cái tên. Nó thiên vào cảm nhận nhiều hơn. Chỉ cần bước ra đường thôi, chúng ta thấy hào hứng, vui vẻ và muốn bước tiếp để khám phá. Toronto là thế, luôn thú vị trong cảm nhận mà không cần phụ thuộc vào những yếu tố hữu hình mang tính biểu tượng nào. Để khám phá hết thành phố mất tương đối nhiều thời gian, chứ không chạy hết các điểm đến được liệt kê trong sách du lịch rồi vỗ ngực khoe tôi đã biết hết Toronto thì có vẻ hơi tự tin quá.
Tôi đi xe bus từ Niagara ngược về Toronto. Vẫn cô tài xế đó (lúc đi tôi cũng đi xe cô) đô con và khoẻ. Tôi để ý cách cô đeo gang tay giống mấy vận động viên boxing, vặn cổ tay kêu răng rắc, rồi mỗi tay một vali hành lý của khách nhét vào cốp xe, hay lấy từ cốp xe ra. Tôi chưa thấy tài xế xe bus đường dài nào là nữ cả, nên thấy cô, tôi ngưỡng mộ lắm. Rồi tôi hình dung đến cái cổ gãy đôi của anh chồng cô nếu cậu ấy dám phản bội. Mà thôi, tôi không muốn nghĩ xa hơn nữa. Tội lỗi quá.
Tôi xuống ga cuối - ga Dundas ở Toronto. Từ đây, tôi sẽ đi tàu điện ngầm về ga Wellesley, vì tôi có thuê căn phòng trên phố đó. Tôi đã đi nhiều nơi và nói thật, tôi thích nhất hệ thống tàu điện ngầm và xe bus của London. Vô cùng tiện, hiện đại và bảng chỉ dẫn cực dễ hiểu chứ không đánh đố hành khách. Hệ thống tàu điện của Toronto khá đơn giản, nhưng các dịch vụ đi kèm khá tệ, hoặc chỉ ở mức bình thường. Xe bus thì vô chừng, không tuân thủ giờ giấc. Chính vì thế mà khi cần bắt xe bus để ga tàu điện gần nhất, tôi chờ đến 45 phút mà không thấy xe, rồi đành đi bộ. Nhưng, tàu điện ngầm vẫn là phương tiện hữu hiệu và kinh tế nhất ở Toronto. Tôi cũng đi xe bus và taxi, nhưng từ bỏ ngay vì có nhiều tuyến đường bị kẹt và chỉ muốn nhảy xuống đi bộ.
Hoá ra, tôi đặt phòng ở khu “quốc tế” vì thấy đủ các màu da và thành phần ở đây. Chủ nhà cũng gửi e-mail cho tôi chỉ cách qua ba vòng cửa, cách chọn thang máy và lầu, kèm theo chỉ dẫn về nơi để chìa khoá vào cửa. Vì đặt phòng qua airbnb nên những chuyện này tôi đã quá quen. Căn hộ tôi thuê nằm trên tầng PH (penhouse thì phải). Nó thuộc tầng 35 vì tôi thấy đến tầng 34 rồi PH. Từ trên đây cũng ngắm toàn bộ view thành phố, nhưng là ngoại ô chứ không phải view của những ngôi nhà chọc trời ở khu phố Front. Căn hộ rất sạch sẽ và có style. Chủ nhà là một cậu người Canada với cô bạn gái người Israel.
Cô gái người Israel không xinh nhưng dễ mến. Cô đúng là tuýp phụ nữ gia đình vì đi làm về lại dọn dẹp nhà cửa luôn tay luôn chân trong khi anh chàng người yêu ngồi nhà cả ngày đọc sách!? Lúc tôi lọ mọ mở cửa vào nhà (khoảng gần 12 giờ đêm), tôi thấy cô đang lau bếp. Cô vẫn quay qua chào và hỏi tôi cảm thấy Toronto thế nào!?
- "Anh thấy người ta xếp hàng chờ tới 9 giờ sáng mai để mua BST của Kenzo dành cho H&M mà ham nhưng lạnh quá chịu không nổi, còn mưa phùn nữa"
- "Kenzo!?" Cô tỏ vẻ lạ lẫm với cái tên này.
- "Ừ. Một thương hiệu thời trang cao cấp. Anh cũng không nghiện lắm nhưng muốn thử cảm giác xếp hàng qua đêm mua đồ ra sao thôi".
Rồi cô rụt cổ lắc đầu như kiểu: "sao đời lắm đứa dở hơi thế không biết." Tôi thì nghĩ khác, nhưng mà thôi. Hahaha... Tôi bước vào phòng, nằm vật ra đấy vì mệt sau khi đã hành xác hơn 3 km bằng "xe của bộ". 5 phút sau, nghe tiếng gõ cửa. Tôi ể oải mở. Cô ôm cái chăn đứng trước cửa, gương mặt rất quan tâm:
- "Anh dùng thêm cái chăn này nữa cho đỡ lạnh. Khi đi ngủ anh nhớ kéo cửa kính cửa sổ vào. Nếu đói, anh có thể nấu mì ăn. Anh cứ xem trong tủ lạnh ăn được gì thì dùng đừng ngại."
Cô nói một hồi rồi đi ra, chẳng để tôi kịp từ chối hay cám ơn. Làm tôi đứng bần thần cảm động mất mấy giây vì đã rất lâu chưa thấy người dưng nào quan tâm đến mình như vậy.
Và tôi yêu Toronto từ những thứ đơn giản, vặt vãnh đó.
Vũ Minh Dương
Bình Luận